Kỳ Mặc Vũ sau khi cùng Khuất Tĩnh Văn tách ra cũng không vội trở về. Nàng chậm rãi rảo bước trên con đường đã dần trở nên quen thuộc. Ở đây mấy tháng nhưng nàng chưa bao giờ thực sự ngắm nhìn kỹ cảnh vật xung quanh ký túc xá này.
Kỳ Mặc Vũ theo thói quen đút tay vào áo khoác nhưng chiếc áo này của Khuất Tĩnh Văn có túi chỉ để trang trí. Kỳ Mặc Vũ đưa mắt nhìn xuống, mùi trầm hương quẩn quanh khiến nàng mê đắm rồi lại bất giác mỉm cười.
Cái này cũng quá giống trong phim đi, tiếc là cả nàng và Khuất Tĩnh Văn đều không phải nam nữ chính. Nhắc đến chuyện này, trong lòng Kỳ Mặc Vũ có hơi gợn sóng.
Nếu như... Chỉ là nếu như nàng và Khuất Tĩnh Văn khác đi một tầng quan hệ thì sẽ như thế nào? Có phải nếu như vậy thì chuyện vừa mới diễn ra sẽ trở thành một thước phim ngọt ngào trong mối quan hệ của hai người không?
Chỉ vừa mới nghĩ đến đây, Kỳ Mặc Vũ đã vội lắc đầu. Không có khả năng, nàng đối với Khuất Tĩnh Văn chẳng qua chỉ là ngưỡng mộ, chính vì ngưỡng mộ nên sinh ra cảm giác được thiên vị mỗi khi được đến gần người.
Nhưng mà cảm giác ấm áp len lỏi vào tận trái tim này cũng quá chân thật đi, chân thật đến mức Kỳ Mặc Vũ sinh ra ảo giác.
Bầu trời Bắc Thành hôm nay đầy sao, ký túc xá giờ này cũng đã thêm một phần vắng vẻ. Có lẽ bọn họ đều tất bật ôn thi, chỉ có nàng là vẫn còn thời gian ở đây ngẫm nghĩ những chuyện không đâu.
Kỳ Mặc Vũ đẩy nhanh bước chân, miệng bắt đầu ngân nga mấy ca từ quen thuộc mà nàng yêu thích. Bỗng từ xa, nàng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Đó không phải là Giai Nghê sao?
Còn người kia là ai?
"Đưa em đến đây được rồi, anh trở về trước đi."
Bộ dáng Tô Giai Nghê thẹn thùng không thể che giấu. Chàng trai đối diện nhìn cô với ánh mắt bắn ra tia lửa.
"Đừng quên cuộc hẹn vào cuối tuần."
Tô Giai Nghê nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng vẽ nên một đường cong.
"Vậy anh đi trước đây.
"Chàng trai nói lời tạm biệt liền lưu luyến rời đi. Kỳ Mặc Vũ đứng đó chứng kiến trọn vẹn, trong đầu thầm nghĩ cảnh tượng này cũng thật quen mắt. Nàng và Khuất Tĩnh Văn vừa rồi không phải cũng như vậy sao? Thấy người kia đi rồi Kỳ Mặc Vũ mới tiến lên vỗ vai Tô Giai Nghê, Tô Giai Nghê bị làm cho giật mình, tí nữa là hét toáng lên."Mặc Vũ, cậu hù chết mình.
"Tô Giai Nghê vừa nói vừa vuốt vuốt ngực trái, giọng điệu khẽ oán trách. Kỳ Mặc Vũ bắt đầu dò hỏi:"Người vừa rồi không phải là Cao Lỗi gì đó chứ?
"Tô Giai Nghê không nói gì, chỉ gật đầu. Chỉ là hai gò má dần đỏ lên. Biểu hiện này cũng quá rõ ràng đi, Kỳ Mặc Vũ không khỏi dấy lên hứng thú chọc ghẹo."Còn đưa đến tận đây, không sợ bảo vệ phát hiện sao?"
Ký túc xá nam và nữ nằm ở hai khu riêng biệt và có quy định nam sinh viên không được ra vào chỗ ở của nữ sinh. Nếu bị bắt gặp sẽ bị phạt rất nặng hoặc là không cho ở ký túc xá nữa.
"Đàn anh nói cùng lắm thì không ở đây, cũng chẳng sao."
Nhắc đến Cao Lỗi, giọng điệu Tô Giai Nghê cũng trở nên ngọt ngào hơn khiến cho Kỳ Mặc Vũ cảm thấy toàn thân bắt đầu nổi da gà.
"Đừng mãi nói mình. Cậu đi đâu giờ này mới về?"
Kỳ Mặc Vũ cũng không giấu giếm, nàng đem chuyện bắt gặp được mèo con kể cho Tô Giai Nghê nghe. Cười người hôm trước hôm sau người cười, đến lượt Kỳ Mặc Vũ bị Tô Giai Nghê chọc ghẹo.
Kỳ Mặc Vũ đứng trước sự dò hỏi không biết trả lời làm sao liền đánh trống lảng: "Lạnh quá, vào thôi. Tại sao còn đứng đây chứ."
Không đợi Tô Giai Nghê phản ứng, Kỳ Mặc Vũ đã chuồn đi trước. Nàng trở về phòng, cởi ra chiếc áo khoác rồi trân trọng móc lên sau đó lại soạn quần áo chuẩn bị đi tắm.
Trời đã khuya, may là ký túc xá này có nước nóng.
Tuy nàng không sợ lạnh nhưng ít nhiều gì cũng bị thời tiết này làm cho yếu ớt đi mấy phần.
Trong lúc chờ đợi cơ thể rút đi hơi lạnh, Kỳ Mặc Vũ lấy điện thoại nhắn tin cho Khuất Tĩnh Văn.
Kỳ Mặc Vũ: [Lão sư đã đến nơi chưa?]
Nhắn xong tin nhắn liền quăng điện thoại qua một bên rồi tiến vào phòng tắm. Bình thường Kỳ Mặc Vũ tắm khá lâu nhưng hôm nay phá lệ nhanh hơn gần nửa thời gian. Cũng không biết là do trời tối hay đang muốn xem liệu Khuất Tĩnh Văn đã trả lời chưa.
Khuất lão sư: [Đã tới.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!