Chương 96: Phiên ngoại 8. Đêm trước hôn lễ (Canh cá x Nấu canh)

Sau khi đến thành phố H, chỉ ở Kỷ gia hai ngày, Kỷ Dữ Đường liền tìm lý do, mang theo Triệu Mộ Tịch chuyển ra ngoài.

Thứ nhất, Kỷ Dữ Đường muốn có nhiều không gian cho hai người, thứ hai, Triệu Mộ Tịch ở Kỷ gia vẫn là khắp nơi câu nệ, Kỷ Dữ Đường không muốn nhìn thấy nàng không thoải mái.

Hề Vân cùng Kỷ Miễn hiểu tâm tư người trẻ tuổi, cũng là tùy các nàng, không có cưỡng ép giữ lại.

Đúng lúc gặp mặt trời lặn, ánh nắng chiều phản chiếu trên mặt biển lấp loáng, một mảnh xán lạn. Trong phòng khách trên sàn nhà bằng gỗ cũng trải đầy ánh chiều tà, ấm người lại tô điểm thêm màu sắc, bất giác làm lòng người tốt đẹp.

Biệt thự đối diện biển, đây là lần thứ hai Triệu Mộ Tịch đến, ký ức lúc trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, bây giờ nhớ lại, khóe miệng không tự chủ được hiện lên nụ cười yếu ớt.

Khi đó, Triệu Mộ Tịch cảm thấy Kỷ Dữ Đường thật sự rất là không nói lý, điển hình của loại người chính mình có tiền cho nên muốn làm gì thì làm, cường thế đến mức khiến cho người ta hít thở không thông.

Nhưng cho tới nay, nàng đều cam tâm tình nguyện phối hợp với Kỷ Dữ Đường đối với nàng muốn làm gì thì làm. Theo lý thuyết, nàng nên chán ghét Kỷ Dữ Đường mới đúng, nhưng một mực lại chán ghét không nổi, trái lại càng ngày càng yêu thích.

Yêu thích, là một loại tâm tình không có cách nào có thể khống chế được nhất, càng nỗ lực kiềm nén lại càng sinh trưởng mạnh mẽ như cỏ dại...

Trải qua đắng cay ngọt bùi, bất luận như thế nào, hiện tại nàng rất hạnh phúc, cũng rất thỏa mãn. Triệu Mộ Tịch lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát đất, trầm ngâm, phóng tầm mắt ra xa nhìn biển, đẹp quá.

Trước đây tựa hồ chưa từng được nhàn hạ thoải mái như vậy, để thưởng thức phong cảnh bên ngoài.

Bên tai truyền đến giai điệu thanh tân vui vẻ, Triệu Mộ Tịch quay đầu lại, Kỷ Dữ Đường đang ngồi ở trước dương cầm, đàn cho nàng bản nhạc nàng thích nghe nhất.

Hoàng hôn buông xuống, hai người nhìn nhau cười.

Chỉ cần nghe Kỷ Dữ Đường đàn dương cầm, Triệu Mộ Tịch đều có thể ở một bên, yên tĩnh nghe một buổi trưa. Nàng nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Kỷ Dữ Đường, ngồi xuống, ánh chiều tà rải trên phím đàn đen trắng, ngón tay trắng nõn thon dài tao nhã thuần thục tung bay, Triệu Mộ Tịch nhìn đến mê mẩn.

Kỷ Dữ Đường tiếp tục nhảy múa trên phím đàn, lấy giai điệu hoàn mỹ để kết thúc.

Triệu Mộ Tịch nhìn phím đàn trắng đen một hồi lâu, đột nhiên quay đầu hỏi Kỷ Dữ Đường,

"Ta vẫn luôn hiếu kỳ, vì sao ngươi lại yêu thích ta?"

Trên người Kỷ Dữ Đường có quá nhiều điểm hấp dẫn làm cho nàng mê mẫn, nhưng còn nàng thì sao? Có khối người so với nàng càng có hàm dưỡng, càng có khí chất, càng ưu tú hơn.

Ở trước mặt Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch cảm giác mình chỉ là một con vịt nhỏ xấu xí, vì lẽ đó, thiên nga trắng tao nhã làm sao sẽ cùng một con vịt nhỏ xấu xí ở tầng dưới chót cùng nhau sóng vai?

Kỷ Dữ Đường không thích Triệu Mộ Tịch dùng loại ngữ khí thấp kém này để nói chuyện, dưới cái nhìn của nàng, cảm tình không có xứng hay không xứng, chỉ có có yêu hay không.

Nhưng Triệu Mộ Tịch nhất định không có phần hào hiệp này giống Kỷ Dữ Đường.

"Bởi vì ngươi là Triệu Mộ Tịch." Kỷ Dữ Đường trả lời thật cẩn thận tỉ mỉ, ngữ điệu ôn nhu lại kiên định.

Triệu Mộ Tịch ngây ngốc cười, không biết nên nói cái gì, đáy lòng cảm động. Nếu Kỷ Dữ Đường cũng hỏi nàng vấn đề này, nàng cũng sẽ trả lời như vậy đi.

Nàng yêu tất cả của Kỷ Dữ Đường, thậm chí bao gồm Kỷ tổng có lúc ngang ngược không biết lý lẽ.

Trước khi gặp được Kỷ Dữ Đường, Triệu Mộ Tịch chưa từng hưởng qua tư vị được người phủng trong lòng bàn tay.

Triệu Mộ Tịch chậm rãi đem đầu tựa ở trên vai Kỷ Dữ Đường, nói, Ta còn muốn nghe.

Muốn nghe cái gì?

Triệu Mộ Tịch ngẩng đầu, tiến lên nhẹ nhàng hôn khóe miệng của Kỷ Dữ Đường một cái, thấp giọng cười nói,

"Ngươi đàn ta đều thích nghe."

Kỷ Dữ Đường quay đầu hôn trả lại Triệu Mộ Tịch, mười mấy giây trôi qua, cũng không có ý định buông nàng ra.

Ân ~~~ Triệu Mộ Tịch đẩy Kỷ Dữ Đường một cái, thở nhẹ,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!