Chương 50: (Vô Đề)

Mộ Tịch... Triệu Thải Nam thấy được từ trong đáy mắt của Triệu Mộ Tịch chính là lòng như tro nguội, Triệu Mộ Tịch chảy nước mắt, giống như xác chết di động đứng ở trước mặt Triệu Thải Nam, không nói lời nào.

Tình cảnh này, làm Triệu Thải Nam nhớ tới chính mình lúc trước, nàng vội vàng ngã nhào trên đất,

"Mẹ sai rồi, mẹ thật sự biết sai rồi..."

Triệu Mộ Tịch không nhìn nàng, cũng không nói gì.

Còn mấy người gây chuyện kia, bị áp tải đến cảnh cục xử lý, nhưng đây chỉ là một cứ điểm của sòng bạc lòng đất, bọn họ lại có bối cảnh, muốn đóng cửa một sòng bạc không dễ như vậy.

Trả hết nợ nần, bọn họ sẽ thả người, cho dù là hắc đạo thì trên bản chất vẫn là người làm ăn.

Kỷ Dữ Đường cho người dàn xếp Triệu Thải Nam, còn chính mình thì mang theo Triệu Mộ Tịch rời đi, nàng nhất định đã bị dọa phát sợ, đến hiện tại vẫn không chịu mở miệng nói một câu, nhìn thật là lo lắng.

Sau khi lên xe, Kỷ Dữ Đường ngồi ở phía sau với nàng, tay phải nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, sau đó ôm lấy vai nàng, kéo nàng ôm vào lòng, tay trái chậm rãi nắm lấy tay phải của nàng, cùng nàng mười ngón tương khấu.

Triệu Mộ Tịch cúi đầu nhìn nàng nắm chặt tay của mình, nhớ tới câu nói lúc nãy của nàng, tuyến lệ như vỡ ra.

"... Tự nhiên sẽ có người quý trọng nàng."

Quý trọng... Triệu Mộ Tịch chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày, có người sẽ dùng cái từ này ở trên người mình, Triệu Mộ Tịch quay đầu nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, có thể thấy nàng đã khóc, hai con mắt đều khóc đến có chút sưng đỏ.

Kỷ Dữ Đường gần kề nàng, sượt trán của nàng, thấp giọng an ủi,

"Có ta ở đây, không sao rồi..."

Thời khắc này, ôm ấp chính là phương thức phát tiết cảm tình tốt nhất, Triệu Mộ Tịch ôm nàng, đem đầu vùi vào trong lòng nàng, hai mươi lăm năm qua, tất cả những bất hạnh mà nàng gặp phải là để đổi lấy một may mắn lớn nhất, đại khái chính là gặp gỡ Kỷ Dữ Đường.

Mười một giờ đêm, trở lại khu nhà ở.

Kỷ Dữ Đường cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Triệu Mộ Tịch, giữa các nàng có một số việc, nên sớm nói rõ ràng mới phải, nếu biết tính cách của Triệu Mộ Tịch là như vậy, nên chủ động đến gần tâm nàng hơn, mở ra khúc mắc của nàng, có một số vết sẹo cần phải vạch trần mới có thể trị khỏi, còn hơn để nàng luôn luôn chôn ở đáy long, mơ hồ đau không ngừng.

Chuyện của mẹ ta... Triệu Mộ Tịch cũng cảm thấy nên nói ra, nàng có thể cảm nhận được, Kỷ Dữ Đường vẫn muốn tới gần nàng, nhưng bản thân nàng hết lần này đến lần khác đều trốn tránh.

Ta đều biết.

Thời điểm trước khi Triệu Mộ Tịch nói ra, Kỷ Dữ Đường đã tiếp nhận nàng trước.

Ngươi không biết... Những cố sự trong quá khứ kia, Triệu Mộ Tịch chưa từng chủ động đề cập cùng người khác, bởi vì nàng cảm thấy đó là nỗi Nhục nhã của mình, thời điểm muốn nói ra ở trước mặt người mình yêu, càng là cần dũng khí.

Triệu Mộ Tịch cắn môi,

"Kỷ tổng, ta xuất thân từ một gia đình không đàng hoàng..."

Lúc tự mình nói ra câu này trong lòng tràn đầy chua xót, nhưng đây là câu nói mà Triệu Mộ Tịch nghe được nhiều nhất từ nhỏ đến lớn.

Mọi người đều nói, mẹ nàng là xe công cộng, còn nói, mẹ nào con nấy, mắng nàng là tiểu dã kê... Những câu này, nàng đều đã nghe quen rồi.

Chỉ là hai mươi mốt tuổi năm ấy, lúc mối tình đầu của nàng cũng nói như vậy với nàng, nàng triệt để tan vỡ, nàng vốn tưởng rằng đối phương luôn miệng nói yêu nàng, sẽ tiếp thu tất cả thuộc về nàng, nhưng sự thật không phải như vậy.

Cái gọi là trung trinh ái tình, liền bị những lời đồn đãi chuyện nhảm xung kích đánh tan tác.

Sau 16 tuổi, nàng dựa vào kiêm chức đã có thể tự nuôi sống bản thân, nàng lựa chọn đổi một thành thị khác để bắt đầu sinh hoạt, sau đó đem những chuyện xưa cũ kia vĩnh viễn chôn ở đáy lòng, không cùng với bất luận người nào đề cập tới, chỉ là không muốn người khác lại dùng thành kiến để nhìn nàng, nàng muốn làm người bình thường.

Nhưng mẹ nàng lại không bỏ được tật đánh bài, ngay cả cơ hội làm người bình thường cũng không cho nàng.

"... Ta vĩnh viễn không có cách nào đi hận mẹ ta, nàng vì ta, mười tám tuổi liền bắt đầu tiếp khách..." Con đường không vẻ vang này là Triệu Thải Nam tự chọn, nhưng mẹ nàng vì nàng trả giá rất nhiều, đây là sự thật mà Triệu Mộ Tịch vĩnh viễn không có cách nào có thể phủ nhận được.

Triệu Mộ Tịch nghẹn ngào nói, cố nén khó chịu nơi đáy lòng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!