Chương 46: (Vô Đề)

Lúc nghe Kỷ Dữ Đường nói ra hai từ Bạn gái, sắc mặt của Nhan Âm liền tái nhợt đi.

"Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương nhẹ, ta muốn cùng nàng đi bệnh viện, cho nên không thể đi tụ hội."

Triệu Mộ Tịch nhìn về phía Kỷ Dữ Đường, nàng cự nhiên biết mình bị thương ở đoàn phim, nghĩ đến cũng phải, Kỷ tổng là phía đầu tư, muốn nghe một ít chuyện cũng không phải việc khó gì, chỉ là nàng luôn như vậy không chút biến sắc... Thay đổi góc độ suy nghĩ, Triệu Mộ Tịch không biết, Kỷ Dữ Đường còn âm thầm quan tâm tới bao nhiêu chuyện của chính mình.

Nàng còn nắm thật chặt lấy tay của mình, làm cho lòng bàn tay ấm áp của các nàng thiếp hợp lại cùng nhau, Triệu Mộ Tịch rõ ràng, Kỷ Dữ Đường là đang hướng về Nhan Âm cảnh cáo, nàng đang che chở chính mình không muốn mình bị oan ức.

Triệu Mộ Tịch chủ động nắm chặt tay nàng, nữ nhân như vậy làm sao mình có thể không thích được.

Nhan Âm đứng tại chỗ, tuy rằng ngoài mặt Kỷ Dữ Đường vẫn đối với nàng tươi cười, nhưng nàng biết Kỷ Dữ Đường đã bắt đầu phòng bị nàng, bắt đầu chán ghét nàng, Kỷ Dữ Đường biết Triệu Mộ Tịch ở đoàn phim bị thương, tự nhiên cũng rõ ràng chuyện chính mình làm khó dễ Triệu Mộ Tịch.

Không phải là nói không thích nữ nhân sao?

Như bây giờ, thì tính là cái gì, ngày đó Nhan Âm ở thương trường nhìn thấy các nàng, liền cảm thấy các nàng không giống với bằng hữu bình thường.

Nữ nhân mình yêu thích bảy, tám năm, vẫn luôn lấy lí do không thể tiếp thu nữ nhân để từ chối mình, cuối cùng lại cùng một nữ nhân khác cùng một chỗ, đả kích như vậy có bao nhiêu lớn?

Nhan Âm cố nén tâm tình, phí đi sức của chín trâu hai hổ, mới khiến cho lời nói, cử chỉ của chính mình tận lực nhìn qua khéo léo, mà không đến nỗi để Kỷ Dữ Đường đối với nàng không nể mặt mũi,

"Dữ Đường tỷ, cái kia... Bánh gatô ngươi nhận lấy đi, ta còn có việc đi trước."

Cảm ơn.

Kỷ Dữ Đường tiếp nhận bánh gatô, Ta liền không tiễn.

Ừm...

Nhan Âm đi rồi, Kỷ Dữ Đường buông tay của nàng ra, Triệu Mộ Tịch còn cảm thấy rất thất lạc, nàng nhìn bánh gatô trong tay Kỷ Dữ Đường, liền cười hỏi,

"Nàng yêu thích ngươi a?"

Nữ nhân đối với những phương diện này vốn là rất mẫn cảm, càng khỏi nói vừa rồi Nhan Âm đem hết tất cả tâm tình đều viết ở trên mặt, Triệu Mộ Tịch cảm thấy hết thảy đều sáng tỏ, như vậy vừa vặn có thể giải thích, tại sao Nhan Âm lại nhìn mình không hợp mắt như vậy.

"Ngươi ăn dấm chua của nàng?"

Kỷ Dữ Đường rất muốn thấy Triệu Mộ Tịch ghen, chỉ có điều Triệu tiểu thư chỉ dám lén lút ghen, không giống Kỷ tổng, lúc nào cũng treo ở bên mép, giống như sợ Triệu Mộ Tịch không biết nàng đang ghen vậy.

"Ta ăn dấm chua của nàng làm cái gì?"

Nói thật, Triệu Mộ Tịch hoàn toàn không ăn dấm chua của Nhan Âm, ngược lại nhìn bộ dạng Nhan Âm ở trước mặt Kỷ tổng sượt một mũi bụi, nàng còn rất hài lòng đây.

Tâm tình của Triệu Mộ Tịch thật tốt, nhếch miệng cười,

"Hiện tại có bánh gatô để ăn, ta còn phải cảm tạ nàng..."

Kỷ Dữ Đường đem bánh gatô ném qua một bên, yên lặng cười nhìn Triệu Mộ Tịch, lúc này Triệu tiểu thư cười đến hài lòng như vậy, vết thương trên tay còn chưa lành liền quên đau rồi, không biết ghi nhớ.

Triệu Mộ Tịch hiểu ý, Kỷ tổng lại bắn Ánh mắt giết người cho nàng.

Thấy nàng cười như vậy, Kỷ Dữ Đường không nhịn được đi lên trước, kéo nàng qua, ôm lấy nàng,

"Bị ủy khuất liền nói với ta, giấu ở trong lòng không khó chịu sao?"

Triệu Mộ Tịch đối với ôm ấp cùng giọng thấp của Kỷ tổng, một chút sức đề kháng cũng không có, nghe trong lòng ngưa ngứa.

Kỷ Dữ Đường lại chủ động ôm chính mình, Triệu Mộ Tịch cảm thấy vừa ấm lại vừa ngọt, tay trái chậm rãi ôm lấy eo nhỏ của nàng, thân thể lẳng lặng dán vào nàng, thân mật không kẽ hở.

Kỷ Dữ Đường đại khái là biết mình thích được nàng ôm, cho nên mỗi lần đều chủ động như thế, Triệu Mộ Tịch ở nơi này của Kỷ Dữ Đường, đã sớm hưởng thụ đãi ngộ cấp Bạn gái rồi, nhưng hôm nay nghe được nàng nói ra, lại có loại cảm giác khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!