Chương 33: (Vô Đề)

"Ngươi đối với ta tốt như vậy, ta thích ngươi làm sao bây giờ?"

Triệu Mộ Tịch sau khi bật thốt lên chính là hối hận, nếu như trên mặt đang là tươi cười, giọng điệu ung dung nói ra một lời như vậy, cũng coi như là một câu đùa giỡn mà qua cửa, nhưng lúc này nàng một mực lại đang nghẹn ngào khóc nức nở, giống như một kẻ đáng thương, nói ra một câu như vậy, mặc kệ là ai cũng sẽ cảm thấy nàng là đang nghiêm túc.

Chẳng lẽ nói mình uống quá nhiều sao?

Giải thích có vẻ giấu đầu hở đuôi như vậy, Lúc Triệu Mộ Tịch nói ra câu nói này, xác thực là thật lòng, nhưng lại không muốn để Kỷ Dữ Đường nhìn ra.

Triệu Mộ Tịch đối với Kỷ Dữ Đường không có chút nào chờ mong câu trả lời, trong lòng chỉ còn dư lại bất an.

Bởi vì nàng biết chuyện giữa các nàng, ở trong mắt Kỷ tổng khả năng chỉ là Chuyện cười mà thôi. Nhưng Triệu Mộ Tịch chơi đùa có chút tưởng thật rồi, Kỷ Dữ Đường sẽ tiếp tục cùng với nàng chơi tiếp sao?

Mặc dù Kỷ Dữ Đường thật sự đối với nàng có ý tứ ở phương diện kia, thế nhưng Triệu Mộ Tịch không cảm thấy chờ mong. Lâm Vi nói rất đúng, nàng có lão công, nàng bỏ mặc lão công của mình qua một bên, ở bên ngoài nàng lại đang cùng người khác đùa giỡn, đây tính là gì?

Như vậy trong mắt Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường đã trở thành loại người có tiền mà nàng xem thường nhất.

Triệu Mộ Tịch không muốn nhìn thấy nàng là người như vậy.

Vì lẽ đó, Triệu Mộ Tịch càng hi vọng các loại trêu đùa mà Kỷ Dữ Đường đối với nàng, chỉ là xuất phát từ trêu đùa như bằng hữu bình thường, giống như Lâm Vi có lúc cũng yêu thích ôm nàng, đầy miệng chạy loạn những lời nói trêu ghẹo, mặc kệ như thế nào, các nàng đều chỉ là bằng hữu bình thường.

Nhưng Triệu Mộ Tịch không có cách nào dùng ánh mắt như khi đối xử với Lâm Vi, đến để nhìn Kỷ Dữ Đường, Lâm Vi ôm nàng, nàng không có cảm giác, nhưng khi Kỷ Dữ Đường ôm nàng, nàng sẽ có phán đoán.

Triệu Mộ Tịch chỉ có thể ký hy vọng vào trên người Kỷ Dữ Đường, hi vọng nàng tự nói với mình, tất cả những thứ này đều chỉ là một tuồng kịch, giống như lúc các nàng mới quen vậy.

Kỷ Dữ Đường nhìn chằm chằm khuôn mặt của Triệu Mộ Tịch đang bị che kín bởi nước mắt kia, bỗng nhiên rơi vào trầm mặc, hơn hai tháng trước, Triệu Mộ Tịch cũng cùng nàng nói qua Yêu thích, nhưng khi đó trên mặt nàng mang theo, chỉ là cười giảo hoạt.

"Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ hiểu lầm ngươi yêu thích ta... Ta nói chính là loại yêu thích kia..."

Chuyện cười giữa các nàng, biết thời biết thế, càng chạy càng xa. Triệu Mộ Tịch, ngươi là đang diễn sao? Kỷ Dữ Đường vẫn không thể xác định được, Triệu Mộ Tịch là người con gái đã thành công lừa gạt được nàng, cho dù không có lừa gạt đến cuối cùng.

Kỷ Dữ Đường cùng Triệu Mộ Tịch giống nhau, vừa mới bắt đầu xem tất cả những thứ này đều chỉ coi như một tuồng kịch, nhưng thời điểm trình diễn đến giữa sân, hư hư thật thật, thật thật giả giả, ngay cả mình cũng không nhận rõ.

Kỷ Dữ Đường đối với người đã lừa gạt mình, vẫn luôn khoan dung, nàng cũng từng tự nói với mình, không cần lại dây dưa không rõ cùng Triệu Mộ Tịch, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu như đây chỉ là một trò chơi, cần gì phải coi như thật.

Mặc kệ thật giả hư thực, nàng chỉ có thể xác định, thời điểm nàng cùng Triệu Mộ Tịch ở chung rất hài lòng, nàng chỉ là hưởng thụ cảm giác ung dung vui thích mà Triệu Mộ Tịch mang đến cho nàng mà thôi, vì lẽ đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần liên hệ với Triệu Mộ Tịch.

Nàng vẫn đang tiêu khiển Triệu Mộ Tịch, chỉ có điều hiện tại là lấy thân phận bằng hữu.

"... Ta thích ngươi làm sao bây giờ?"

Đối mặt với vấn đề của Triệu Mộ Tịch, Kỷ Dữ Đường vẫn giống như trước, bày ra một nụ cười xinh đẹp, dùng một câu hỏi để trốn tránh trả lời chính diện,

"Ngươi hiện tại không thích ta sao?"

Kỷ tổng lại trộm thay đổi khái niệm, Triệu Mộ Tịch vốn là đang hối hận vì nói câu nói kia, hiện tại đương nhiên sẽ không nói ra

"Ta nói chính là loại yêu thích kia", mà theo bậc thang Kỷ Dữ Đường cấp cho đi xuống, không tự tìm phiền phức cho chính mình.

Câu trả lời của Kỷ Dữ Đường quả nhiên không làm cho nàng thất vọng, Triệu Mộ Tịch trái lại thoải mái không ít, cũng còn may Kỷ tổng chỉ là xem những việc này là trêu đùa giữa bằng hữu bình thường,

"Đi thôi, ngày hôm nay thật gặp may mắn, nếu không phải chờ lâu như vậy, sẽ không thấy được mưa sao băng..."

Triệu Mộ Tịch cười nói một đoạn dài, nhưng đại não lại không biết chính mình đang nói cái gì.

Đi xuống đi. Kỷ Dữ Đường vẫn quay về nàng cười cười, cười đến mức đẹp đẽ giống như lần đầu tiên các nàng gặp mặt vậy.

Ừm.

Triệu Mộ Tịch vẫn như thường ngày, đưa nàng xuống lầu, sau khi Kỷ Dữ Đường xoay người, Triệu Mộ Tịch đứng tại chỗ, cười ngây ngốc đối với bóng lưng của nàng phất tay một cái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!