Hạ An ngẩng đầu, lại nhìn Diệp Quan.
Ánh mắt hai người ngắn ngủi giao nhau, Hạ An bĩu môi muốn nói lại thôi, chỉ thấy đôi mắt chẳng mấy khi gợn sóng nhàn nhạt nhìn mình.
Được sự khẳng định của Diệp Quan, Diệp Vãn càng thêm đắc ý vì sự thông minh của mình:
"Dì tiểu Hạ, chúng ta hứa rồi nha, sau này dì sẽ là bạn gái của mẹ con, là mẹ của Vãn Vãn á~~".
Đứa nhỏ này...
Lần đầu tiên Hạ An bị một đứa nhỏ làm khó, trên mặt nàng là nụ cười bất đắc dĩ, lúc này lại nhìn Diệp tổng đang lái xe, vẫn là dáng trẻ nữ thần không chút bận tâm cái gì, cũng không có dự định giải thích với Diệp Vãn.
Vãn Vãn. Hạ An ráng tìm từ ngữ, kiên trì nói:
"Bạn gái không thể tùy tiện làm được."
Nhưng mà. Diệp Vãn nhướng mày, vô cùng nghiêm túc nói:
"dì tiểu Hạ hứa với con rồi mà, lão sư nói làm người phải biết giữ lời, không được thất hứa."
Hạ An yên lặng giơ lên ngón cái trong lòng, tuổi thì nhỏ mà nói chuyện mười phần logic, không hổ danh con gái Diệp tổng.
Tuy ngoài mặt Diệp Quan vẫn là chuyên tâm lái xe, nhưng trên thực tế vẫn quan tâm đến cuộc đối thoại của một lớn một nhỏ phía sau, nhìn Hạ tiểu thư bình thường làm mưa làm gió ở quán bar bây giờ lại bị đứa nhỏ làm cho câm nín, khoé miệng Diệp Quan hiện lên ý cười hiếm hoi.
"Tiểu khả ái à, dì cũng rất muốn đồng ý với con, nhưng mà .." Hạ An dừng lại, nhìn nhìn Diệp Quan đang lái xe:
"Phải yêu thích lẫn nhau mới có thể làm bạn gái của nhau, con hiểu không?"
Diệp Vãn tuy nhỏ nhưng tính khí khá ngang, nghe câu trả lời của Hạ An như vậy có chút không vui, bé con bĩu môi nói với Hạ An:
"không lẽ dì không thích mẹ con sao?"
Hạ An không biết nên tiếp tục giải thích thế nào, thế giới của trẻ con luôn đơn giản như vậy.
"Bạn học trong lớp của con ai cũng có hai gia trưởng, chỉ có một mình con là có một mẹ, bọn họ còn cười hỏi sao con chỉ có một mẹ."
Diệp Vãn ủ rũ cúi đầu, giọng nói cũng biến thành oan ức:
"Con cũng đâu có biết..."
Hạ An ôm Diệp Vãn vào lòng, đau lòng xoa xoa đầu bé con, cụp mắt đăm chiêu. Lúc nàng mười một tuổi mẹ đã bỏ nhà đi không trở lại nữa, cảm giác này nàng hiểu rõ, cũng biết rõ chuyện này ảnh hưởng đến một đứa bé như thế nào, huống chi Diệp Vãn nhỏ như vậy...
Diệp Quan nghe thấy giọng nói oan ức của Diệp Vãn thì vẻ mặt có chút âm u, cô đem Diệp Vãn từ viện mồ côi về, cô có thể cho con bé những thứ tốt nhất, lại không cách nào hoàn thành nguyện vọng cơ bản của con bé, một gia đình hoàn chỉnh.
"Sau này dì sẽ thường chơi với con, có được không?"
Diệp Vãn không nói, nghiêng đầu sang bên.
Giống như đang hờn dỗi.
Hạ An tiếp tục dỗ:
"Dì mang đồ ngon cho Vãn Vãn nữa."
Ngã tư đường, đèn đỏ.
Diệp Quan giẫm phanh.
"Không muốn, con muốn mẹ thôi...." Diệp Vãn luôn luôn ngoan ngoãn giờ lại tùy hứng với Hạ An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!