Có người, lạnh nhạt chỉ là ở bề ngoài.
Bà nội... Hạ An muốn giải thích.
"Để tôi giải thích là được." Diệp Quan nhỏ giọng gọi Hạ An, nhìn nhìn tóc nàng bị ướt:
"Cô ngủ ở lầu hai đi, tôi dẫn cô đi."
Căn biệt thự này là Diệp Quan mua cho bà Lương dưỡng bệnh, cả nhà vừa dọn tới không lâu, xung quanh yên tĩnh không khí rất tốt, thích hợp an dưỡng.
Đứng trước cửa, Hạ An cởi giày cao gót đổi dép lê.
Đôi chân này gầy gò nhưng cốt cảm xinh đẹp, Diệp Quan cúi đầu nhìn thoáng thấy gót chân của Hạ An bị giày cao gót làm cho rộp lên, bởi vì da trắng nên khá dễ thấy.
Phòng khách lầu hai rộng hơn phòng đôi ở ký túc xá.
"Rửa mặt đi, đồ dùng chút nữa đưa tới." Đứng trước cửa, Diệp Quan nói xong xoay người đi tới căn phòng khác.
Hạ An nhìn bóng lưng xinh đẹp của đối phương: Diệp tổng.
Diệp Quan chậm bước.
Giọng nói Hạ An không lớn không nhỏ: Cảm ơn.
Diệp Quan dừng lại, nghiêng đầu nói:
"Chuyện tôi nói, cô cứ suy nghĩ kỹ."
Hạ An cúi đầu không nói gì, tiếp đến là tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, chỉ còn một mình nàng.
Cộc cộc cộc
Mấy phút sau vang lên tiếng gõ cửa, Hạ An mở ra người đưa đồ tới là dì Chu:
"Hạ tiểu thư, đây đồ đồ dùng, ngài nghỉ ngơi sớm a."
Cám ơn dì.. Hạ An nhận đồ, ngoại trừ đồ dùng rửa mặt còn có áo ngủ, còn có một hộp thuốc mỡ nhỏ, nhìn kỹ, là thuốc tiêu bầm.
Đóng cửa lại, Hạ An cúi đầu nhìn chân mình, đụng nhẹ vào có chút đau, nàng lại nhớ tới vẻ mặt không mặn không nhạt của Diệp Quan, mím môi cười cười.
Có người, lạnh nhạt chỉ là ở bề ngoài.
Phòng ngủ lầu một, bà Lương kể cổ tích cho Diệp Vãn nghe, tiểu gia hỏa bất mãn, nhỏ giọng lèm bèm:
"Con muốn ngủ với mẹ..."
"Đừng quậy, Vãn Vãn lớn rồi, phải hiểu chuyện."
Bà Lương nói xong đột nhiên hớn hở cười, hỏi bé con:
"Ai nha, bà cố hỏi con một chuyện nha"
Dạ?
"Dì tiểu Hạ có phải bạn gái mẹ con không?"
Diệp Vãn mơ hồ:
"Cái gì gọi là bạn gái ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!