Chương 7: (Vô Đề)

Bề ngoài Hạ An như lửa, nhưng trong lòng lại là một tảng băng trôi.

Lúc đối phương nói câu này,  Hạ An thừa nhận bản thân có chút dao động.

Nên nói ấn tượng đầu tiên đối với một người có sức ảnh hưởng quá lớn, giống như lần đầu tiên Hạ An gặp gỡ Diệp Quan, ấn tượng của người này đối với nàng quá tốt, xinh đẹp tao nhã, thận trọng trưởng thành, gần như là mẫu người nàng sẽ thích.

Cho nên đối với Diệp Quan, tiềm thức Hạ An có hảo cảm.

Diệp Quan giúp nàng giải vây hai lần, nàng đều cảm thấy an tâm, thậm chí lại còn thích cảm giác mình tình cờ dựa vào người khác,  phải biết tính cách của Hạ An chính là không thích người ta xen vào chuyện đời tư của mình, dẫu là người ta có xuất phát từ quan tâm đi chăng nữa.

Bề ngoài Hạ An như lửa, nhưng trong lòng lại là một tảng băng trôi.

Coi như nàng cuời đến xán lạn thì nội tâm vẫn đóng chặt, bản năng đều sẽ chống cự người khác đến gần, chưa bao giờ chịu yếu thế, luôn một mình làm tốt tất cả mọi chuyện.

Điểm này, Kha Nhược Sơ và Đường Chấn biết rất rõ.

Ánh mắt Diệp Quan dừng lại trên mặt Hạ An, nàng không cười, vẻ mặt tràn đầy quật cường, có lẽ đây mới là vẻ mặt chân thật nhất của nàng, Diệp Quan càng nhìn lại càng thấy thật giống chính mình năm đó.

Người quá hiếu thắng thường hay tự chuốc mệt mỏi, nhiều năm trôi qua Hạ An đã quá quen với cảm giác mệt mỏi này, nhưng không biết vì sao, khi ở trước mặt Diệp Quan thì...

Hạ An nhận ra đây không phải lần đầu tiên mình yếu thể trước mặt Diệp Quan, giống như trên mặt nàng viết ba chữ 'cần an ủi' lên đó.

Đi thôi, lên xe.. Diệp Quan nói, ngữ khí ôn hoà nhưng không hẳn ôn nhu.

Sau một phút, Hạ An theo Diệp Quan lên xe.

Một phút trước Hạ An không nghĩ tới tình huống này, nàng nghĩ nàng sẽ đi bộ lung tung không mục đích hết một buổi tối.

Hai người ngồi phía sau, không nói gì, tài xế chạy đến nơi cần đến.

Trong xe rất yên tĩnh.

Yên tĩnh đến làm Hạ An có chút buồn ngủ.

Ngày làm ở bệnh viện, tối về trường học và thí nghiệm, khuya lại đến quán bar, Hạ An đã mấy ngày không ngủ an giấc, đừng nói là một cô gái, cho dù là ai cũng sẽ làm vác không nổi gánh nặng này.

Diệp Quan ngồi song song với Hạ An, dư quang của cô thoáng nhìn nàng, cặp chân dưới chiếc váy ngắn của Hạ tiểu thư này quá mức gầy gò. Một bác sĩ lại để bản thân thiếu dinh dưỡng đến vậy?

Hạ An cố gắng giãy dụa khỏi cơn buồn ngủ.

Diệp Quan nãy giờ im lặng nói:

"mệt thì ngủ, đến nơi gọi cô."

Vẫn như cũ một câu trọng điểm.

Em không mệt. Hạ An hơi dịch chuyển thân thể.

Ba phút sau...

Diệp tổng vẫn ngồi thẳng tao nhã, chỉ có điều có một khuôn mặt đang nhẹ tựa vào bả vai của cô.

Ngủ ra như vậy còn nói không mệt mỏi, Diệp Quan oán thầm, cô muốn đưa tay đẩy Hạ An ra, nhưng đầu Hạ An cứ sượt sượt lên vai cô, rất thân mật.

Đêm nay Hạ An chịu không nổi nữa, bằng không cũng sẽ không ngủ trong xe, còn dựa vào người nhân gia ngủ.

Diệp Quan không đẩy Hạ An ra, hơi hơi quay đầu, khuôn mặt sượt lên mái tóc Hạ An, tóc nàng hơi có chut ẩm ướt, cụp mắt nhìn, da thịt nàng trắng nõn, trên mặt vẫn là nét đặc hữu của thiếu niên trẻ tuổi, bởi vì quá gầy nên vai nhìn rất mỏng, vừa lúc càng làm xương quai xanh thêm tinh xảo.

Lại năm phút trôi qua, Hạ An càng ngủ càng sâu 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!