Chương 3: (Vô Đề)

Có đôi lần cảm thấy thế giới này thật nhỏ.

Tên họ viết Hạ An.

Đúng là bác sĩ.

Ngôn ngữ và hành vi đêm đó của Hạ tiểu thư rất khó để người ta không hiểu lầm, cũng đêm đó, ấn tượng của Diệp Quan đối với vị Hạ tiểu thư này rất không tốt.

Tình hình hôm đó hiện lên trước mắt Diệp Quan.

Hạ An cầm ly nước trên tay, bởi vì chênh lệnh nhiệt độ nên ly nước đọng một tầng hơi lạnh, làm lòng bàn tay nàng lành lạnh, cảm giác rất giống người trước mặt nàng.

Giữa chói chang mùa hè, ngược lại có chút thoải mái.

Bệnh viện giờ nghỉ trưa rất yên tĩnh, chỉ có ve kêu rộn ràng.

Bận rộn hơn nửa ngày làm Hạ An có chút ủ rũ, nhưng bởi vì lần gặp gỡ này mà tan theo mây khói.

Trên mặt nàng là nụ cười đơn thuần, giống như cô gái nhỏ vừa mới vào xã hội, cái gì cũng không biết.

Điều này Diệp Quan không phản đối.

Chỉ là nếu nàng mặc áo blouse trắng xuất hiện trong bệnh viện thì thích hợp hơn khi nàng bưng ly rượu nói cười ở quán bar.

Lúc này là lúc nắng chiếu gay gắt nhất, ánh nắng sáng trưng chiếu vào tường còn có chút chói mắt. Hạ An và Diệp Quan nhìn nhau, so với đêm đó âm u thì lúc này nhìn rõ đối phương hơn rất nhiều.

Hạ An~ gặp gỡ ngắn ngủi bị chen ngang, vị hộ lý mặc đồng phục màu hồng vội vã chạy tới:

"Nhắn tin sao em không trả lời?"

"Em không mang điện thoại."

"Chủ nhiệm tìm em, nhanh lên!"

Tiểu hộ lý kéo tay Hạ An chạy đi.

Hạ An vội vàng nhìn Diệp Quan một chút, muốn nói lại thôi, chỉ cười nói:

"Diệp tổng, em đi trước."

Diệp Quan nhàn nhạt đưa mắt nhìn không có đáp lại, hôm nay đối phương mang giày đế bằng, vì vậy thân hình càng thêm nhỏ nhắn xinh xắn.

Tấm lưng kia gầy với cùng, tựa như nếu có một cơn gió thổi qua liền có thể thổi tan đi.

Đứng yên một chút, Diệp Quan không nhanh không chậm đi tới băng ghế dài ở hành lang, sau đó ngồi bên cạnh bà Lương.

Bà Lương cúi đầu cố chấp giải thế cờ trong tay, càng giải lại càng loạn nhưng không chịu thua, đúng là một bà lão quật cường.

Đi không bao xa, Hạ An nhịn không được quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Diệp Quan và bà Luơng cùng ngồi trên ghế trò chuyện.

Đột nhiên Hạ An như hiểu được cái gì đó, hoá ra...

"Em nhanh lên, chủ nhiệm sắp nổi giận rồi."

Em đến liền.

...

Bà ngoại Diệp Quan cầm lấy cờ của bà Lương, kiên trì nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!