Đời a~ có rất nhiều bất đắc dĩ, hoặc lớn, hoặc nhỏ mà thôi.
Gió nổi, đêm trở nên lành lạnh, mùa hè cứ vậy lặng lẽ trôi.
Cúp điện thoại, Hạ An bỏ lại vào túi, chân bước nhanh.
"Em ấy là bạn gái của tôi."
"Bạn gái của tôi không cần cậu chăm sóc."
...
Vừa đi Hạ An vừa nghĩ đến cuộc gặp gỡ vỏn vẹn nửa tháng nay, nói ra cũng thật khó tin.
Hạ An đã từng không tin tưởng vào hai chữ 'duyên phận', nhưng hiện tại thì.. có một chút tin. Giống như nàng và Diệp Quan, từ lần đầu gặp mặt đã định sẵn hai người đều sẽ trở thành đối tượng giả của nhau
"Mẹ, ai muốn đến nhà chúng ta vậy?" Diệp Quan vừa cúp điện thoại thì Diệp Vãn đã lập tức áp sát lại hỏi, một mặt không thích nói: "Con không muốn người lạ ở nhà chúng ta đâu..."
Đừng xem Diệp Vãn ma mảnh mà lầm, kỳ thực bé con hướng nội hơn bạn bè đồng lứa, thậm chí còn có chút nhát gan, xưa nay không thích nói chuyện với người lạ, vì vậy nên Diệp Quan khá bất ngờ khi mà Hạ An và Diệp Vãn mới gặp hai lần đã trở nên thân thiết.
Diệp Quan để điện thoại xuống nhìn khuôn mặt phúng phính nhỏ bé, cố ý nói: "Nếu con không thích vậy mẹ sẽ không cho dì tiểu Hạ ở nhà chúng ta "
Diệp Vãn vừa nghe dì tiểu Hạ muốn đến nhà, năm giây đầu có chút không tin, nghĩ một chút, cái miệng nhỏ cười đến không ngậm lại được: "Dì tiểu Hạ muốn qua nhà chúng ta ở hả mẹ? Mẹ, mẹ đừng có gạt con đó..."
"Mẹ không có." Đúng như Diệp Quan đoán, vừa nghe Hạ An sẽ chuyển tới Diệp Vãn liền vui vẻ rạng rời, chỉ thiếu khoa tay múa chân.
Hài lòng đủ rồi, Diệp Vãn ôm cánh tay cô, vẻ mặt nửa tò mò nửa như nghiêm túc hỏi: "Mẹ, dì tiểu Hạ là bạn gái của mẹ... phải không?"
Diệp Vãn hình như rất cố chấp với vấn đề này, lần trước không có được câu trả lời khẳng định, bé con rất không vui.
Mới có tí tuổi, mở miệng đóng miệng đều bạn gái bạn gái, Diệp Quan ôm lấy mặt co bé, nhào nhào nặn nặn, hỏi: "Tiểu gia hoả, ai dạy con những thứ này?"
"Mẹ nói với Vãn Vãn trước đi, dì tiểu Hạ có phải bạn gái của mẹ không?" Diệp Vãn nghiêm túc lập lại câu hỏi. Đôi mắt to tròn ngập tràn chờ mong.
Diệp Quan nhìn một chút, gật đầu thừa nhận, nghiêm túc nói: "Dì là bạn gái của mẹ, mẹ sau này có người bầu bạn rồi, Vãn Vãn không cần lo lắng nữa."
Diệp Vãn cười đến chói mắt: "Bà cố không có gạt con, bà cố còn cược với con, nói là dì tiểu Hạ nhất định là bạn gái của mẹ."
Diệp Quan bất đắc dĩ, một già một trẻ này bình thường thảo luận toàn như thề này à?...
Nhung mà nói đến cùng thì cũng xem như đã giải quyết xong khúc mắc của bà Lương, dù chỉ là nói dối nhưng ít ra cũng có thể làm cho lão nhân gia không còn tiếc nuối gì.
"Tốt quá rồi!!! Mẹ có bạn gái, sau này mẹ sẽ không một mình nữa..." Diệp Vãn càng nói càng vui, mừng rỡ đến nói năng lộn xộn, tâm nguyện rốt cuộc cũng thoả mãn: "Con có hai mẹ rồi~."
"Ừm, Vãn Vãn có hai người mẹ." Vốn tưởng chỉ muốn thoả mãn tâm nguyện của lão nhân gia, hoá ra còn hoàn thành ước nguyện của Vãn Vãn
"Vậy lúc nào mẹ đón mẹ tiểu Hạ về nhà?" Diệp Vãn thúc giục.
Trước sau không tới mấy phút, Diệp Vãn liền đổi từ dì sang mẹ, gọi đến vô cùng tự nhiên, giống như đã mưu tính từ lâu.
Diệp Quan sờ sờ đầu Diệp Vãn: "Con ngoan nghe lời ngủ sớm, vậy mẹ sẽ nhanh đón người về."
"Dạ~ vậy con ngủ liền ." Diệp Vãn lập tức kéo chăn chui vào trong, không đòi nghe chuyện cổ tích, mặc kệ có buồn ngủ hay không cũng híp lại mắt, ngoan ngoãn yên lặng.
Diệp Quan ngồi trên giường nhìn một lúc, lần đầu tiên thấy tiểu quỷ này mừng rỡ đến như vậy, nhắm mắt ngủ mà khoé miệng vẫn cong cong.
Cho người ta hy vọng để rồi thất vọng là một loại chuyện rất tàn nhẫn. Sẽ càng tàn nhẫn hơn khi đối phương lại là một đứa nhỏ vô tư.
Diệp Quan cúi đầu vuốt tóc bé con, hai năm sau có phải sẽ làm đứa nhỏ này tổn thương sâu sắc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!