Chương 39: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (7)

Đào Thanh bị Lục Cảnh Nhiên dọa chạy khỏi vương phủ, lúc ra, hắn còn không nhịn được oán giận trong lòng, rõ ràng Lục huynh lại không thích Vương phi, tội gì còn cứng rắn giữ người ta lại bên mình cơ chứ! Thả nàng tự do không được à!

A, còn không cho hắn tới vương phủ, hắn còn không hiếm lạ đâu!

Lục Cảnh Nhiên đuổi Đào Thanh đi xong, nỗi lòng vẫn không bình phục, một mình hắn ở trong phòng làm việc một lát, quyết định đi hoa viên tìm vương phi của hắn.

Đang là mùa xuân, đúng là thời tiết trăm hoa nở rộ, hoa viên trong vương phủ được chăm sóc rất khá, mùi hoa dịu nhẹ, chim hót líu lo.

Thời Yên còn ở hoa viên ngắm hoa chưa đi, thậm chí còn đang suy nghĩ dọn cơm trưa tới hoa viên để ăn. Lục Cảnh Nhiên ở một bên nhìn cô giây lát, nghe thấy cô còn ngâm nga câu hát, đi lên nói với cô: "Tâm trạng rất tốt?"

Thời Yên hoàn toàn không nhận thấy được hắn đi tới, hắn đột nhiên lên tiếng dọa cô nhảy dựng. Cô quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Nhiên, kinh ngạc trêи mặt bị ý cười thay thế: "Vương gia, thân thể chàng đỡ rồi à? Nhìn qua có tinh thần rất nhiều."

"Ừ." Lục Cảnh Nhiên lên tiếng, đứng bên cạnh cô ngắm hoa trước mặt, "Hôm nay ngươi gặp Đào Thanh?"

"Đào Thanh?" Thời Yên nghĩ ngợi, cười nói với hắn, "À, chàng nói tiểu công tử phủ tướng quân ấy hả? Gặp rồi, một người rất thú vị."

Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lát, nhìn về phía cô: "Ngươi cảm thấy bổn vương rất không thú vị?"

"……" Thời Yên cũng trầm mặc một lát, hỏi lại hắn, "Chẳng lẽ vương gia cảm thấy bản thân rất thú vị?"

Lục Cảnh Nhiên: "……"

Hắn mím môi, xoay người rời đi. Thời Yên nhìn bóng dáng hắn, phụt một tiếng bật cười.

Vương gia chính là đặc biệt tới đây hỏi cô vấn đề này? Thế này không phải là hắn ghen tị chứ.

Tiểu Mãn ở một bên vẻ mặt nôn nóng nhìn cô, sao vương phi lại chọc vương gia tức giận rời đi rồi, còn cười vui vẻ như vậy nữa chứ!

Buổi tối, Lục Cảnh Nhiên nhận được tin tức, lại một mình tới thuyền hoa. Trong phòng Thúy Oánh, Hà Chí Quốc và Lục Cảnh Hành đã tới rồi. Lục Cảnh Nhiên tới sau bình phong, hỏi bọn họ: "Có chuyện gì?"

Hà Chí Quốc nói: "Nghe nói ngươi cùng Đào Thanh phủ tướng quân  giao hảo?"

Lục Cảnh Nhiên không biết hắn có ý đồ gì, nói thẳng: "Trước hôm nay còn có chút giao tình."

"……" Hà Chí Quốc trầm ngâm một chút, nói, "Cũng thế, dù sao hắn cũng có tiếng bao cỏ, chuyện Đào gia, hắn không nhất định biết chuyện."

Lục Cảnh Nhiên hơi giật giật khóe miệng, không lên tiếng. Hà Chí Quốc nhìn hắn, tiếp tục nói: "Chúng ta cùng Đào Bình liên lạc, hắn hẹn chúng ta ngày mai ở ngoài thành cùng mưu đại sự. Đào Bình kiêu dũng thiện chiến, trong tay cũng có binh lính huấn luyện bài bản, điều này đối chúng ta mà nói là cơ hội tốt. Chẳng qua, chúng ta không xác định lần gặp mặt này có phải hắn bày Hồng Môn Yến hay không."

Đào gia quân là một lực lượng không thể khinh thường, bên Thái Hậu tự nhiên cũng nhìn chằm chằm vô cùng, lần này chuyện cùng Đào Bình tiến hành thuận lợi đến như thế, nói không chừng chỉ là một vở diễn gậy ông đập lưng ông.

Trong lòng Lục Cảnh Nhiên rõ ràng ý của  Hà Chí Quốc, hắn nhìn qua, không biểu cảm nói: "Ngươi tính toán làm như thế nào?"

Hà Chí Quốc nói: "Ngày mai ta và ngươi đi gặp Đào Bình."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Ta không ở vương phủ, sẽ khiến người ta hoài nghi."

Hà Chí Quốc cười nói: "Không sao, ngươi không ở hai ngày này, để Hành Nhi tới vương phủ." Chỉ ở hai ngày thôi, hẳn là không có trở ngại.

Lục Cảnh Hành bên cạnh hắn tháo mặt nạ, nhìn Lục Cảnh Nhiên cười cười: "Ta đã thật nhiều năm không tới vương phủ, còn có chút chờ mong."

Lục Cảnh Nhiên không nói chuyện, hắn tồn tại vốn dĩ chính là vì chắn đao thay Lục Cảnh Hành.

"Các ngươi ở chỗ này trao đổi quần áo, hai ngày sau, vẫn là ở chỗ này đổi trở về."

Lục Cảnh Nhiên cùng Lục Cảnh Hành từ dáng người đến tướng mạo đều giống nhau như đúc, cho nên y phục đối phương mặc ở trêи người mình vẫn rất vừa người. Lục Cảnh Hành nhìn y phục trêи người mình, tựa hồ rất vừa lòng: "Lâu lắm không có trở lại làm bản thân, ngay cả vương phi mới tới vương phủ ta cũng chưa gặp qua một lần."

Lục Cảnh Nhiên bỗng dưng nhìn về phía hắn, ngữ khí mang ý cảnh cáo: "Nàng là thê tử của ta, ngươi cách xa nàng một chút."

Lục Cảnh Hành sửng sốt trong chớp mắt, nhìn hắn nở nụ cười: "Ngươi như thế lại làm ta càng thêm tò mò về nàng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!