Chương 36: Vương gia mỗi ngày đều giả vờ không yêu ta (4)

Khương tổng quản đêm đó thật sự đi "tập kϊƈɦ đêm" phủ thượng thư, vì không để người khác nhìn ra manh mối, hắn còn thuận tiện trộm đi một ít vật khác.

Ngày hôm sau, tin tức phủ thượng thư mất trộm truyền ra, mà những tài vật mất trộm hiện tại đang bày trêи bàn Lục Cảnh Nhiên.

Khương quản gia tách sính lễ và đồ vật khác ra, hỏi Lục Cảnh Nhiên: "Vương gia, mấy đồ vật lấy về đưa cho vương phi sao ạ?"

Lục Cảnh Nhiên lắc lắc đầu: "Không được." Ngay từ đầu hắn đã không tính giao số đồ vật này cho Thời Yên, chẳng qua dù Thời Yên không có, cũng không thể để cho người khác bá chiếm.

"Cứ để đây đi, đồ khác lấy đi."

"Dạ." Khương tổng quản một bên thu đồ, một bên nhịn không được ở trong lòng chửi mắng, cho nên hắn chính là bận việc vô ích một buổi tối, đúng không?

Gặp phải chủ tử trong ngoài bất nhất như vậy, cũng rất mệt.

Quan phủ điều tra chuyện phủ thượng thư mất trộm vài ngày cũng không điều tra ra manh mối, cuối cùng chỉ có thể không giải quyết được gì. Thời Yên vì việc này còn đặc biệt viết một bức thư an ủi nương cô, biết nương cô không có việc gì, đồ đạc cũng không bị mất mới yên tâm.

Thực mau đã đến sinh nhật Lục Cảnh Nhiên. Người Lục vương phủ vốn khiêm tốn, sinh nhật cũng không quá gióng trống khua chiêng, nhưng trong cung và ngoại công Lục Cảnh Nhiên Hà Chí Quốc vẫn tượng trưng tặng lễ vật qua đây.

Mấy lễ vật đưa tới đều do Khương tổng quản phụ trách kiểm kê, thấy có cái gì vương phi dùng được thì lưu lại, lúc sau tìm cái cớ đưa qua cho cô.

Vương phi buồn rầu rất nhiều ngày nên tặng cho Lục Cảnh Nhiên cái gì, Tiểu Mãn kiến nghị cô thêu túi thơm cho Vương gia, để vương gia tùy thân mang theo, như vậy vương gia có thể lúc nào cũng nghĩ tới vương phi.

Thời Yên cảm thấy ý tưởng của nàng ấy rất tốt, nhưng Thời Mỹ Lệ cái gì cũng biết, chỉ là không biết thêu thùa —— trừ phi là thêu chữ thập.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy vẫn làm đồ ăn ngon cho vương gia là thật nhất.

Vì thế hôm sinh nhật Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên dậy thật sớm, ở phòng bếp nhỏ bận rộn làm bữa tiệc lớn cho vương gia. Tiểu Mãn ở bên cạnh giúp cô, hai người phân công hợp tác, không đến bao nhiêu thời gian, phòng bếp nhỏ đã tỏa ra mùi thơm.

Thời Yên nếm thử từng món một, xác định đều làm rất thành công mới đặt đĩa lên bàn: "Được rồi, đại công cáo thành. Tiểu Mãn, ngươi đi tìm hộp đồ ăn đẹp đẹp tới đây, ta cho vào rồi mang qua cho vương gia."

"Vâng phu nhân."

Tiểu Mãn tìm được hộp đồ ăn, giúp đỡ Thời Yên cho món ăn vào xong, đi theo cô tới Lê Hoa viện. Lúc cô tới, Khương tổng quản đang giải thích chuyện trong phủ với Lục Cảnh Nhiên, thấy vương phi tới, rất thức thời cáo từ rời đi trước.

Lục Cảnh Nhiên nhìn Thời Yên, ngữ khí có vài phần không kiên nhẫn nói: "Sao ngươi lại tới nữa? Không phải đã nói ta và ngươi tới phủ thượng thư, ngươi sẽ không tới phiền ta sao?"

"Đúng vậy, ta đã……" Thời Yên nói tới đây, duỗi ngón tay đầu đếm đếm, "Ta đã năm ngày không tới phiền chàng rồi!"

"……" Lục Cảnh Nhiên không lên tiếng, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cầm bừa một quyển sách ra xem. Thời Yên bảo Tiểu Mãn đưa hộp đồ ăn cho mình, vẫy vẫy tay với nàng ấy, bảo nàng ấy đi ra ngoài chờ. Tiểu Mãn cười cười với cô, đi đến ngoài viện còn tri kỷ đóng cửa viện cho họ.

Thời Yên mở hộp đồ ăn ra, bưng từng món ăn ra: "Vương gia, mấy món này đều là ta tự làm, chàng nếm thử đi."

Hộp đồ ăn vừa mở ra, mùi thơm quá mức mê người, Lục Cảnh Nhiên làm bộ cao lãnh cũng không nhịn được nhìn thoáng qua. Trêи bàn đều là mấy món mình thích ăn, cũng không biết cô nghe được từ chỗ nào, Lục Cảnh Nhiên hơi hơi mím môi, dịch chuyển ánh mắt: "Ta một ngày ba bữa đều có Bạch Lộ xử lý, không cần làm phiền ngươi."

Thời Yên nói: "Hôm nay không giống, hôm nay là sinh nhật chàng."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Sinh nhật cũng không có gì đặc biệt."

"Đương nhiên là có." Ánh mắt Thời Yên thâm tình nhìn chăm chú vào hắn, "Hôm nay đối với ta mà nói đặc biệt nhất, ngày chàng sinh ra tự nhiên là ngày đặc biệt."

Lục Cảnh Nhiên: "……"

Cô học được những lời này từ đâu vậy.

"Không phải một bữa cơm sao, có gì giày vò khốn khổ đâu." Thời Yên bưng cơm ra, lấy hai bát không, rồi xới vào từng bát, "Chúng ta cùng nhau ăn đi, mỗi ngày chàng đều một mình ăn cơm, rất không thú vị. Không biết chàng có nghe qua một câu, hai người cùng nhau ăn mới gọi là cơm, một người ăn, đó gọi là thức ăn gia súc."

Lục Cảnh Nhiên: "……"

Cuối cùng hắn vẫn thỏa hiệp cầm lấy đũa, không rêи một tiếng ăn cơm. Thời Yên thấy hắn mải ăn cơm, gắp thật nhiều đồ ăn vào bát hắn: "Chàng đừng chỉ ăn mỗi cơm, tay nghề của ta thật sự rất tốt, chàng ăn qua một lần sẽ muốn lần thứ hai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!