Chương 30: Ảnh đế siêu thích viết thư tình (13)

Ấn tượng của Lục Cảnh Nhiên đối với bố mẹ Thời Yên có thể nói là cực kỳ không tốt —— vào lúc anh và Thời Yên yêu nhau họ tìm mọi cách chia rẽ bọn anh, ngay cả sau khi anh và Thời Yên kết hôn cũng vẫn uy hϊế͙p͙ Thời Yên rời khỏi anh.

May mắn vợ anh lập trường kiên định, không chịu bọn họ uy hϊế͙p͙.

Ba năm này anh liều mạng làm việc như vậy cũng là vì có thể khiến Thời Yên không bị giảm chất lượng cuộc sống, trước khi cô gả cho anh là nhị tiểu thư Thời gia, sống cuộc sống sung túc, sau khi gả cho anh cũng không thể kém vốn có.

Anh biết ba năm này Thời Yên chịu rất nhiều tủi thân, có chồng không thể nhận, có nhà không thể về, hiện tại quan hệ của họ công khai, anh cũng hy vọng cô có thể làm hoà với gia đình. Cho nên mặc dù Lục Cảnh Nhiên không quá thích bố mẹ vợ của anh, vẫn nguyện ý vì Thời Yên trở về gặp bọn họ, thậm chí lấy lòng bọn họ.

"Được, ngày mai anh hỏi đạo diễn Uông sắp xếp, tìm thời gian trở về cùng em."

"Dạ, chồng là tốt nhất!" Trước đấy Thời Yên còn sợ Lục Cảnh Nhiên có khúc mắc với cha mẹ cô, không muốn đi gặp bọn họ, hiện tại anh sảng kɧօáϊ đáp ứng như vậy, Thời Yên thật sự rất vui. Quả nhiên chồng đối xử với cô tốt nhất!

Có điều nhiệm vụ đóng phim của Lục Cảnh Nhiên xác thật khẩn trương, thương lượng với đạo diễn Uông rất nhiều lần, cuối cùng có một ngày nghỉ là một tháng sau. Lục Cảnh Nhiên trước tiên bảo Đàm Ninh đi giúp mình chọn quà, sau đó cùng Thời Yên quay trở về thành phố A.

Khi cách ba năm, lại một lần bước vào đại trạch Thời gia, hai người đều ăn mặc long trọng. Lục Cảnh Nhiên chạy xe đến ngoài cổng, chờ quản gia mở cổng cho họ. Thời Yên ngồi ghế lái phụ khụ một tiếng, nghiêng đầu nói với Lục Cảnh Nhiên: "Chồng à, chờ lát nữa anh gặp bố mẹ em đừng khẩn trương."

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô một cái: "Anh cảm thấy hình như em tương đối khẩn trương."

"À thì, có chút……" Xét cho cùng ở trong trí nhớ của cô, bố mẹ Thời không phải người dễ ở chung.

Lục Cảnh Nhiên cầm tay cô đặt ở bên cạnh người, dịu dàng nói: "Đừng sợ, anh và em cùng nhau."

"Ừm!"

Lục Cảnh Nhiên lái xe đi vào, dắt Thời Yên xuống xe. Dì ở Thời trạch thấy bọn họ lại đây, liền vội vã chạy vào phòng thông báo: "Thời Yên tiểu thư và Lục tiên sinh đã trở lại!"

Sáng sớm Thời Xảo đã tới đây chờ bọn họ, nghe dì nói như vậy, đầu tiên là nhìn thoáng qua bố mẹ còn ngồi ngay ngắn ở trêи sô pha, sau đó mới đi đón Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên.

Thấy hai người nắm tay đi tới, Thời Xảo yên lặng nuốt thức ăn cho chó, đi tới: "Cuối cùng đã đến đây, chờ hai đứa đã nửa ngày rồi đấy."

Thời Yên cười với cô ấy, đưa một cái túi tinh xảo trong tay Lục Cảnh Nhiên cho cô: "Chị, đây là quà chồng em tặng chị!"

"Ấy, còn rất có lòng nhỉ." Thời Xảo nhìn thoáng qua Lục Cảnh Nhiên, chào hỏi anh, kéo Thời Yên đi vào trong, "Lục ảnh đế nhà em người thật nhìn còn đẹp trai hơn trêи TV."

"Đương nhiên rồi, ống kính không quay được một phần mười vẻ đẹp của anh ấy!"

Thời Xảo: "……"

Đây mới là Lục thổi đệ nhất nhân (người thổi phồng Lục Cảnh Nhiên Nhất), fan trêи mạng kém nó rất nhiều.

"Bố mẹ đâu ạ?" Thời Yên hạ thấp giọng, nhìn vào trong một cái. Thời Xảo nói: "Ở phòng khách chờ hai đứa đấy, đừng nhìn bọn họ tư thế đủ ngay ngắn, trong lòng nói không chừng còn khẩn trương hơn em."

Bố mẹ Thời Yên an vị ở trêи sô pha, thấy Thời Xảo và vợ chồng Thời Yên cùng tiến vào, không hẹn mà cùng ngồi thẳng lưng hơn. Lục Cảnh Nhiên cùng Thời Yên đi qua, chào hỏi họ trước, sau đó đưa quà trong tay qua: "Bố, mẹ, đây là một chút tấm lòng của con và Thời Yên, hy vọng hai người không chê."

Mấy thứ này đều là Thời Yên chỉ định, Đàm Ninh tự mình mua sắm, mỗi một món đều dành hết lòng cho bố mẹ Thời Yên. Bọn họ bảo dì nhận quà, nhìn Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên nói: "Ngồi xuống nói đi."

Thời Yên lôi kéo Lục Cảnh Nhiên ngồi xuống, bố Thời hắng giọng, nhìn Lục Cảnh Nhiên nói: "Hôn sự của cậu và Thời Yên, chúng ta vẫn luôn không đồng ý, lúc trước nó trộm sổ hộ khẩu, lén lút kết hôn với cậu, cậu thấy làm như vậy là đúng sao?"

Thời Yên thấy bố cô vừa mở miệng đã lôi chuyện cũ, vội vàng nói: "Bố, chuyện này là con quyết định, không liên quan đến anh ấy."

"Không liên quan đến nó? Hoá ra cuộc hôn nhân này, một mình con có thể kết?"

Lục Cảnh Nhiên kéo Thời Yên còn muốn nói gì đó, mở miệng nói: "Bố, chuyện này là con làm không đúng, bất luận con thích Thời Yên như thế nào, cô ấy cũng là con gái hai người, chuyện kết hôn lớn như vậy, bọn con không nên tự tiện chủ trương."

Lục Cảnh Nhiên ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng muốn để anh làm một lần nữa, anh vẫn sẽ làm như vậy. Giờ anh chỉ nghĩ, dù sao hôn đã kết, còn có thể ly (hôn) sao, nói chút lời dễ nghe, ngoài miệng chịu thua, để bố mẹ vợ vui vẻ là được.

Bố Thời thấy thái độ xin lỗi của anh cũng không đến nỗi, lại tiếp tục nói: "Hiện tại cũng không phải chúng tôi tha thứ hai đứa, chẳng qua hôn sự của hai đứa truyền thông đã đưa tin, Thời gia chúng tôi cũng muốn mặt mũi, hơn nữa Thời Yên lại toàn tâm toàn ý đi theo cậu, chúng ta ầm ĩ lớn quá, để người ngoài chế giễu."

Lục Cảnh Nhiên nói: "Con hiểu ạ, cảm ơn bố mẹ khoan hồng độ lượng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!