Sau khi xảy ra án mạng, Thời Yên rốt cuộc không trở lại chung cư tồi tàn của cô. Một khoảng thời gian không tới, nơi này càng suy bại hơn trước, hộ gia đình cũng dọn đi không ít.
Sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, nhưng trong lòng Thời Yên vẫn có chút trống rỗng, vừa bước vào cầu thang, cô liền nhớ tới cảnh tượng hàng xóm bị giết. Cô chạy chậm một hơi leo lên tầng bảy, móc ra chìa khóa mở cửa. Trong phòng vẫn là bộ dáng lúc cô đi, chẳng qua không ai quét dọn, tích một lớp bụi mỏng.
Thời Yên mở tủ quần áo, lấy rất cả túi xách bên trong ra, lại tìm một thùng bìa cát tông vừa phải, bỏ từng cái túi vào. Lúc khoá cửa, cô không nhịn được nhìn thoáng qua cách vách.
Trêи mặt đất ban công hiện tại vẫn còn lưu đường dấu vết cố định cảnh sát phác họa thì thể, nhìn một cái làm người ta có thể nhớ lại bộ dáng thi thể đêm hôm đó. Cửa phòng cách vách cũng phong tỏa, tránh cho người không liên quan tiến vào. Phòng ở nơi này đã hoàn toàn trở thành hung trạch, về sau chỉ sợ rất khó thuê nữa.
Cô khóa kỹ cửa, ôm thùng đi xuống nhà.
Tài xế còn ở dưới lầu chờ cô, cô bỏ cái thùng vào cốp xe, bảo tài xế lái xe đưa mình tới ngõ Thanh Nam.
Màn đêm vừa mới buông xuống, ngõ Thanh Nam đã bắt đầu xa hoa truỵ lạc. Thời Yên dựa theo định vị người mua gửi tới, tìm được quán bar cô ta ở.
"Thời tiểu thư, cần tôi ôm đồ vào giúp cô không?" Tài xế giúp cô mở cốp xe, hỏi cô. Thời Yên ôm cái thùng ra, lắc lắc đầu nói: "Không cần, anh ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi bên này hẳn là không lâu lắm đâu."
"Được."
Thời Yên ôm cái thùng đi vào quán bar, tài xế lái xe sang một bên, xuống xe châm một điếu thuốc.
Quán bar âm nhạc ầm ĩ đinh tai nhức óc, Thời Yên hỏi thăm người phục vụ một chút, người phục vụ dẫn cô tới một phòng lớn xa hoa: "Khách cô muốn tìm ở bên trong này."
"Được, cảm ơn." Thời Yên đi vào, thấy người phụ nữ ngồi trêи sô pha.
Thời Yên trước kia làm diễn viên quần chúng ở đoàn phim, gặp qua không ít nữ minh tinh, nói thật, cô vẫn luôn cho rằng trong bọn họ rất nhiều người cũng không xinh đẹp như cô, nhưng người phụ nữ trước mặt, cho cô cảm giác trước mắt sáng ngời.
Cô ta mặc chiếc váy dài đỏ, như ngọn lửa lưu động, làn da tuyết trắng dưới nền màu đỏ, càng thêm có vẻ như bạch ngọc trơn bóng. Mái tóc đen dài xoã xuống, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng nhϊế͙p͙ nhân tâm phách.
Người phụ nữ này đẹp đến mức trong nháy mắt làm cô hoài nghi xu hướng giới tính của mình.
"Cô, chào cô, xin hỏi là cô Cecilia Bathory?"
Người phụ nữ dựa vào sô pha, ngước mắt nhìn cô mỉm cười: "Là tôi, cô chính là Thời Yên?"
"Đúng vậy, túi xách cô muốn tôi đều mang đến." Thời Yên đặt thùng giấy ở trêи bàn trà, trong nháy mắt, cô cảm giác có cái gì không đúng.
Vì sao người phụ nữ này biết cô tên Thời Yên? Tên trêи mạng của cô rõ ràng là Thời Mỹ Lệ.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta, vừa lúc đâm vào trong ánh mắt đối phương. Ánh mắt như bị cô ta khóa lại, không thể rút khỏi người cô ta.
Thời Yên ở trong lòng chân tình thật cảm mà mắng câu thô tục, loại cảm giác này, cô lại rất quen thuộc —— ngày đầu tiên xuyên tới, khi cô bị người đàn ông ma cà rồng khống chế, chính là loại cảm giác này.
Người phụ nữ duỗi tay sờ lên mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về trêи làn da cô: "Cô thật xinh đẹp, máu cũng…… rất thơm ngọt."
Thời Yên không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng sức mở to hai mắt trừng cô ta.
Người phụ nữ mỉm cười, nói với cô: "Yên tâm, tôi sẽ không hút máu cô, như vậy quá lãng phí. Tôi muốn cắt lấy máu cô, dùng máu cô để tắm gội."
"???"Đây cmn là kịch bản gì?
Khi Thời Yên mở mắt lại, đã không ở trong phòng trước đó. Cô cảm thấy thân thể của mình rất suy yếu, nhìn mọi thứ đều có chút mơ hồ không rõ. Trêи cổ tay có cảm giác đau đớn, cái này làm cho thần trí của cô hơi chút thanh tỉnh, ánh mắt cô nhìn xuống, phát hiện hai cổ tay mình đều bị người cắt một đường thật dài, máu đang không ngừng từ trong cơ thể cô chảy về một vật chứa tinh xảo trêи mặt đất.
"Cô tỉnh?" Người phụ nữ đi đến trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô, "Máu của cô thật sự quá thơm ngọt, thiếu chút nữa tôi đã không nhịn được."
Chung quanh truyền đến một trận xao động, Thời Yên thuận thế nhìn xem, mới phát hiện nơi này không chỉ có hai người các cô.
"Yên tâm, không có tôi cho phép, bọn họ không dám hút máu cô." Người phụ nữ nhìn cô, môi đỏ tươi cong lên một độ cong, "Máu cô có thể làm huyết tộc điên cuồng, tôi thật tò mò, Lục Cảnh Nhiên nhịn xuống như thế nào?"
Lục Cảnh Nhiên…… Đúng vậy, Lục Cảnh Nhiên, anh còn đang ăn cơm với khách hàng? Sớm biết vậy cô đã cùng anh đi ăn cơm, rõ ràng từ nhỏ đã biết tài vận của mình kém đến muốn mệnh, đột nhiên có một khách hàng lớn như vậy, vừa thấy liền không thích hợp rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!