"Nếu mẫu hậu thích Vũ Ca như ngày hôm trước, ngày mai Vũ Ca sẽ phục trang như thế." Dung Vũ Ca kính cẩn nghe theo.
Ánh mắt Vệ Minh Khê sắc bén nhìn Dung Vũ Ca, tựa như muốn nhìn thấu nàng. Sự hiện diện của Dung Vũ Ca khiến cho Vệ Minh Khê cảm thấy cực kì không thoải mái, tựa như tờ giấy Tuyên Thành đẹp đẽ, không cẩn thận bị dính phải một giọt mực, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Đặc biệt giờ phút này Dung Vũ Ca vẫn bộ dạng giả vờ kính cẩn nghe theo những gì mình nói, còn mình vẫn phải cùng nàng đóng tiết mục mẫu từ tử hiếu, không thể không làm gì khác ngoài ra vẻ hiền thục, mỉm cười gật đầu.
Vệ Minh Khê dần phát hiện thời gian Dung Vũ Ca mỗi lần thỉnh an càng lúc càng dài, nàng đã đến thì không muốn về, tìm cách đuổi khéo, nàng rõ ràng hiểu nhưng vẫn cố tình làm ngơ, viện đủ mọi lý do để lưu lại, thật khiến người ta căm tức.
Rốt cuộc Vệ Minh Khê cũng không hiểu nổi cuối cùng thì nàng muốn ở lại Phượng Nghi cung là để làm gì, chỉ đơn thuần cùng mình nói chuyện phiếm thôi sao? Làm ra bộ dáng say mê hiếu học, hết hỏi cái này lại thắc mắc cái kia.
Nhưng thực tế Vệ Minh Khê dám khẳng định, Dung Vũ Ca chắc chắn đều hiểu rõ đáp án mà mình sắp trả lời nàng là gì, nhưng vẫn cố ý lãng phí thời gian của mình, thật chưa từng thấy qua nữ nhân nào lại khó ưa đến vậy.
Dung Vũ Ca nhìn vào đôi mắt sắc bén không giống ngày thường của Vệ Minh Khê, cười đến mị hoặc chúng sinh, mẫu hậu nàng đa tâm quá rồi, mình thật sự không ác ý gì cả, mẫu hậu cần gì lo lắng bất an đến như vậy?
Vệ Minh Khê có phần thất vọng đành dời tầm mắt ra, trên người Dung Vũ Ca ngoại trừ khoe khoang vẻ mị hoặc của bản thân thì không nhìn ra manh mối gì cả.
Cho đến giờ phút này, nếu không phải là nàng cố ý khoe sắc, có lẽ mình cũng sẽ không gặp qua nữ nhân nào quá vũ mị, quá khuynh quốc khuynh thành đến vậy.
"Vậy là tốt rồi."
Sau khi Vệ Minh Khê gật đầu liền không nói thêm nửa lời, trong phút chốc không khí nhất thời có phần trầm lắng. Vệ Minh Khê cúi đầu thu dọn lại văn thư gần đó, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến Dung Vũ Ca nữa, hy vọng nàng cảm thấy chán nản, không thỉnh mà lui.
Mà nàng vốn cũng không định mở miệng đuổi người, dù sao nếu thường xuyên xuất khẩu đuổi Thái tử phi, việc này truyền ra ngoài, ngược lại có vẻ như mình là một mẹ chồng không tốt.
Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng Vệ Minh Khê đầy vẻ lãnh đạm, dù biết trước nữ tử này có tâm đề phòng mình nhưng sao Dung Vũ Ca vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu. Tuy nàng không phải quá mức kịch liệt với mình, nhưng vẫn có chút đau, ta phải dùng cái gì để lưu lại ánh mắt của nàng đây?
Nàng hiểu Vệ Minh Khê vốn không lưu tâm đến vẻ mỹ lệ của mình, cũng sẽ không vì kẻ phàm tục này mà để ý tâm tư. Vệ Minh Khê, tên cũng như người, là khe suối trong vắt không nhiễm chút bụi trần, mình đem chuyện phàm tục mê hoặc nàng, quả thật là quá nông cạn mà.
Dung Vũ Ca cũng biết dù mấy ngày nay mình quả thật thực rất nông cạn, rất ngốc nghếch, thế nhưng tự nhiên có thể gần gũi nhìn nàng như vậy, liền có chút nóng vội, trong lòng cũng đại loạn. Chỉ là mong muốn có thể dùng chút bàng môn tả đạo để mau chóng dẫn dắt tâm ý của nàng.
Tiếc thay sự thật chứng minh là, muốn tới gần Vệ Minh Khê vốn không có đường tắt.
Vẫn là do dục vọng trong lòng mình quá lớn mà làm hỏng chuyện, Dung Vũ Ca, ngươi phải khống chế tâm tình, cố gắng trấn tĩnh mà tìm biện pháp.
"Mẫu hậu công việc bề bộn, nhi thần xin cáo lui trước."
Dung Vũ Ca nhìn nàng rất lâu, cho dù nàng không để ý mình, kỳ thật mình cũng có thể nhìn nàng cả ngày mà. Nhưng lấy lùi làm tiến đôi khi là tất yếu, tuy rằng trong lòng Dung Vũ Ca không muốn nhưng cũng đành chủ động thoái lui.
"Ừ, lui ra đi."
Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc nhìn Dung Vũ Ca, mấy ngày trước có đuổi nàng cũng không đi, hôm nay lui sớm như thế thật có chút khác thường.
Vệ Minh Khê cũng không rảnh để ý tới Dung Vũ Ca rốt cuộc đang đùa cái gì, chỉ là nhớ lại vừa rồi biểu tình Dung Vũ Ca hình như thiếu đi vẻ vui cười ầm ĩ và càn rỡ như ngày thường, xem ra Dung Vũ Ca đã hiểu được mình không thích cùng người khác nô đùa.
Trên đường quay về Dung Vũ Ca một mực suy xét, nàng không phải là kẻ ngu ngốc mà đích thực vô cùng khôn ngoan sắc sảo. Chẳng qua nàng lười biếng suy nghĩ, và vì nàng lớn lên quá mức vũ mị kiều diễm, làm bất luận kẻ nào cũng chú ý tới mỹ mạo của nàng mà không ai cảm thấy Dung Vũ Ca vốn nhạy bén thông minh.
Dung Vũ Ca biết, sử dụng tuyệt sắc dung nhan này mỗi ngày kề cận bên người Vệ Minh Khê là vô ích, dù mình có câu dẫn như thế nào cũng là vô dụng. Trong tâm Vệ Minh Khê chất chứa tâm sự, điều hành hậu cung, Thái tử lại ngu dốt.
Nàng lại có thói quen hết thảy mọi thứ đều muốn nắm trong tay, khiến cho mình và Cao Hiên luôn đứng ở vị trí an toàn nhất. Vệ Minh Khê hết thảy tâm ý đều lo cho Cao Hiên, nào có nhàn hạ thoải mái mà để ý đến mình, huống hồ là nói chuyện yêu đương.
Hơn nữa trong lòng còn đối với mình vạn phần lo lắng, mãi vẫn coi mình là địch nhân mà phòng bị. Chỉ cần nàng còn đề phòng mình một ngày, mình cũng không thể lại gần nàng.
Cao Hiên hắn chính là nhân vật mấu chốt, là bảo bối quí giá nhất, là người duy nhất mà nàng để ý. Phải, hắn chính là gút thắt để giúp mình tới gần Vệ Minh Khê.
Biểu đệ ngu ngốc, hắn có tài đức gì lại có thể làm cho Vệ Minh Khê một lòng che chở như vậy chứ, bất quá chỉ là sinh ra hắn từ trong bụng mà thôi, Dung Vũ Ca ta thật ghen tị mà.
***
"Cao Hiên, ngươi thật sự là phế vật, chính sự đều xử lý không rõ, thật không biết ngươi làm thế nào ngồi lên vị trí Thái tử!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!