Thanh lâu này bố trí đặc biệt vô cùng lịch sự và tao nhã, gió nhẹ thoang thoảng cuốn bức rèm che, làm người ta cảm giác vài phần phiêu đãng giống như lạc vào giữa chốn bồng lai tiên cảnh. Nơi nơi treo đầy các bức mỹ nhân đồ, mỗi mỹ nữ một sắc thái riêng loại nào cũng có, cũng có lẽ đều là hoa khôi nổi danh ở sông Tần Hoài cả. Các loại tư thái hết sức phong tao lại câu hồn người, không những không làm cho người ta có cảm giác phàm tục mà còn rất lay động lòng người.
Xem ra người đến thanh lâu này thân phận cũng không thấp, quả nhiên là thanh lâu cao cấp ở Tần Hoài.
"Dung Vũ Ca, chỉ ăn một bữa cơm mà thôi, vì sao phải đi vào tận trong này?" Vệ Minh Khê chưa bao giờ một mình đi xa nhà quá, xuất môn ra bên ngoài, đối với địa phương mình không quen thuộc vẫn có một chút bất an. Hơn nữa lâu này rất kỳ quái, đại sảnh treo đầy mỹ nhân đồ không nói, ngay cả hành lang trên tường cứ đi vài bước cũng đều có, hơn nữa là càng đi vào trong lại càng xinh đẹp, mà kỳ quái nhất là càng lúc y phục trên người nữ tử trên các bức hoạ lại càng ít, làm cho Vệ Minh Khê không dám nhìn thẳng chút nào.
"Chỉ nhi, có ta ở đây, không cần lo lắng, phong cảnh bên trong tuyệt đẹp." Dung Vũ Ca nắm chặt tay Vệ Minh Khê, nhẹ giọng nói. Lúc này mẫu hậu như thể thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mới lần đầu xuất môn, rõ ràng đối mặt với thế giới bên ngoài tò mò không thôi nhưng lại khắp nơi e ngại, thật sự đáng yêu cực kỳ. Ở trong mắt Dung Vũ Ca, bất luận Vệ Minh Khê như thế nào cũng đều hồ đồ cho là tốt đẹp.
"Không được gọi ta là Chỉ nhi!" Vệ Minh Khê không quên chỉnh Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca thật sự là càn rỡ, Chỉ nhi không phải là cái tên nàng tùy ý có thể gọi, lớn nhỏ phải rõ ràng.
"Được rồi, Vệ công tử nói cái gì thì chính là cái đó." Mẫu hậu là quỷ hẹp hòi, có thế mà cũng không cho kêu, Dung Vũ Ca nói qua quýt.
Vệ Minh Khê lại nhíu mày, Dung Vũ Ca căn bản không đem lời mình nói lọt vào tai, hoàn toàn không coi mình là trưởng bối. Tuy thế nàng cũng không buông tay Dung Vũ Ca ra, lúc này nàng phải đối mặt với thế giới mới chỉ biết được qua trang sách, chưa bao giờ chân chính trải qua, cho nên quả thật tồn tại chút bất an.
"Dung Vũ Ca, nơi này thực kỳ quái......" Vệ Minh Khê nhìn bên trong, lúc này nữ tử trên các bức hoạ y phục đều biến mất, thiên hình vạn trạng, thật là phong tao gợi cảm. Vệ Minh Khê nhìn đến mức trên mặt có chút nóng rang, địa phương này rốt cuộc là thế nào? Thân thể khoe khoang khêu gợi, uổng phí trinh tiết nữ tử.
"Mẫu hậu, phải tĩnh tâm, không phải vạn sự giai không sao?" Lúc này Dung Vũ Ca dẫn một câu trong kinh phật, thật sự là rất cao minh. Vệ Minh Khê vừa nghe, tâm tình chấn động, thấy Dung Vũ Ca nhìn những nữ tử khỏa thân, ngực lộ nhũ hoa căng tròn nhưng nàng vẫn bình tĩnh không hề biến sắc, nàng liền cảm thấy mình vậy mà lại còn không bằng Dung Vũ Ca. Xem thường thế tục, vậy mà mình lại chỉ biết dùng ánh mắt thế tục mà đánh giá những bức họa này, thành ra trong lòng sinh thêm vài phần kính trọng Dung Vũ Ca.
Kỳ thật giờ phút này lời Dung Vũ Ca nói với Vệ Minh Khê là cố ý lấy ánh mắt nghệ thuật mà đánh giá những bức họa này, mà cái người bị tầng tầng lễ giáo trói buộc như Vệ Minh Khê lúc mới đầu nhìn tất nhiên rất khó có thể lấy ánh mắt nghệ thuật mà xét, vừa nghe Dung Vũ Ca nói thế liền lập tức cảm thấy xấu hổ, rất nhanh liền hòa theo cảnh giới trong lời Dung Vũ Ca.
Nhưng kỳ thật cảnh giới cao trong lời Dung Vũ Ca căn bản không cao như những gì Vệ Minh Khê nghĩ, hiển nhiên Vệ Minh Khê là đem Dung Vũ Ca cao thượng hóa .
Vốn Dung Vũ Ca có thể bình tĩnh như thế là vì từ trước đã xem qua mấy bản nữ nữ giao hoan xuân cung đồ, sớm đã học tập qua, nên mấy bức hoạ này bất quá giống một bữa tráng miệng mà thôi. Cái nàng chờ mong là xuân cung đồ "thực tế", dù sao trực tiếp chứng kiến nàng còn chưa bao giờ gặp qua, hôm nay là kiến thức thực a.
Xem bộ dáng mẫu hậu là biết mẫu hậu thật sự còn thuần khiết, nói cũng kỳ quái, bình thường lúc nữ tử xuất giá, mẫu thân chắc chắn sẽ lôi từ đáy hòm ra một hai bản xuân cung họa kín đáo đưa cho nữ nhi, năm đó Vệ Minh Khê xuất giá, mẫu thân nàng không đưa cho sao?
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Vệ Minh Khê thật sự rất muốn lấy ánh mắt phi thường cao độ mà đánh giá những bức hoạ càng ngày càng lộ liễu, càng ngày càng hương diễm này. Nhưng khi nàng xem đến bức hai nữ tử ôm nhau, tuy rằng chỉ là ôm nhau, nhưng rõ ràng y quan hai người đều không mặc, ôm như vậy hoàn toàn không phải cái ôm đơn thuần, càng dễ dàng làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái......
Vệ Minh Khê nhìn xung quanh tổng quan tất cả các bức, càng về sau lại càng quá phận, đủ loại tư thế nữ nữ giao hoan đồ, làm cho Vệ Minh Khê bị một trận đả kích trước nay chưa tùng có. Nữ tử cùng nữ tử không ngờ cũng có thể làm chuyện nam nữ vợ chồng, trước hôm nay Vệ Minh Khê chưa bao giờ biết nữ tử cùng nữ tử cũng có thể như thế......
Dung Vũ Ca nhìn bên trong bức sau so với bức trước lại càng hương diễm, một bộ so với một bộ càng thêm chân thật, woah, xuân cung đồ trước kia nàng đọc qua cùng những thứ này hoàn toàn không thể so sánh, làm cho người ta nhìn xem phải tim đập chân run, không biết mẫu hậu có thể tiêu hóa được hay không? Dung Vũ Ca nhìn về phía Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn lại Dung Vũ Ca, lấy loại ánh mắt phi thường sắc bén mà nhìn.
"Dung Vũ Ca, đây rốt cuộc là địa phương gì?" Vệ Minh Khê lạnh lùng hỏi Dung Vũ Ca.
"Chỉ nhi không phải đã đoán ra sao?" Dung Vũ Ca hỏi. Vệ Minh Khê tức giận, phải, mặc dù biết nàng sẽ tức giận nhưng vẫn phải mang nàng đến, bằng không Vệ Minh Khê vĩnh viễn cũng không biết nữ tử cùng nữ tử còn có thể làm chuyện như vậy.
Ngữ khí Dung Vũ Ca khinh bạc như vậy làm cho Vệ Minh Khê vô cùng tức giận, nữ tử đến thanh lâu còn ra thể thống gì, Dung Vũ Ca hoàn toàn không để ý đến danh tiết bản thân sao? Vệ Minh Khê lạnh lùng trừng mắt nhìn Dung Vũ Ca, chuẩn bị xoay người ra khỏi nơi này.
Nhưng Dung Vũ Ca đã nhanh tay điểm huyệt đạo Vệ Minh Khê, đem Vệ Minh Khê kéo vào trong lòng.
"Nếu đã đến đây, tiền cũng đã đưa, sao không xem hết rồi hẵn đi." Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm chặt trong lòng, nhẹ giọng dụ dỗi Vệ Minh Khê.
"Dung Vũ Ca, ta lệnh cho ngươi lập tức giải trừ huyệt đạo cho ta!" Sắc mặt Vệ Minh Khê trầm hẳn xuống.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê do dự một chút, chậm rãi giơ tay lên điểm luôn á huyệt Vệ Minh Khê, dù sao mẫu hậu cũng đã tức giận, thôi thì xem như tiễn phật cũng phải tiễn đến tây thiên (đại ý đã lỡ làm thì làm cho đến nơi đến chốn).
Dung Vũ Ca ôm lấy Vệ Minh Khê nhưng không dám nhìn thẳng đôi mắt lạnh băng của nàng, nàng sợ ánh mắt như vậy, ánh mắt kiểu ấy sẽ khiến mình phải thỏa hiệp, chỉ còn cách gắt gao ôm chặt lấy Vệ Minh Khê.
Dung Vũ Ca đánh một chưởng, cửa phòng lập tức mở ra. Trên chiếc giường bên trong có hai nữ tử trẻ tuổi chỉ mặc yếm lụa mỏng manh, yêu hoặc mị tà đang hôn nhau, tận tình tận hưởng thân thể đối phương, trong không khí nơi nơi tràn đầy hơi thở dục tính ......
Vệ Minh Khê nhắm mắt lại, nhưng bên tai vẫn còn tràn ngập thanh âm vừa như thống khổ vừa như vui thích rên rỉ, trong lòng Vệ Minh Khê chưa từng trải qua việc gì khó chịu hơn thế này.
Dần dần, hai người kia ngày càng nhập tâm, tựa hồ như quên mất những người đứng xem, tựa hồ trong mắt đều chỉ có đối phương, thì thầm tình tứ, ôn mị triền miên, đúng là nhu tình nhập cốt, biểu diễn hương diễm cực gợi tình.
Tú bà đứng một bên vì thể hiện vẻ tự nhiên, có cảm tình, rất có trách nhiệm bắt đầu giải thích, có cảm tình dĩ nhiên liền cao nhã.
"Các nàng vốn là hai nữ tử có giao hảo đặc biệt tốt tại đây, ngay từ khi mới bắt đầu vào thanh lâu, vẫn luôn tương cứu nhau lúc hoạn nạn, cùng ăn cùng ngủ, cảm tình giống như đôi phu thê. Lâu trung nữ tử vốn bạc mệnh, đương lúc hồng nhan thì thịnh khí, người người nghênh đón, nhưng khi khổ sở lại không có chỗ nhờ, hồng nhan về già không ai đoái hoài. Nam tử vốn nhiều kẻ bạc tình, chỉ biết vui một đêm xuân rồi thôi, chỉ có nữ tử mới biết nỗi khổ của nữ tử......" Tú bà nói xong không khỏi thở dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!