Chương 39: Vệ Minh Khê, bộ nàng muốn trốn là trốn được sao!?

Ngày hôm sau, quả nhiên Cao Hàn không đi tiễn Vệ Minh Khê. Còn Dung Vũ Ca lại trang điểm thật xinh đẹp, quyết định làm cho Vệ Minh Khê có thể lưu lại một kí ức thật đẹp, dù sao nhiều ngày không gặp được mẫu hậu, tự nhiên là muốn để mẫu hậu nhớ về dung nhan của mình rồi.

Dung Vũ Ca sáng sớm đã rời giường ngồi trước kính tỉ mỉ trang điểm một phen, trên trán vẽ thật cẩn thận một đoá hoa mai, đỏ tươi ướt át, xinh đẹp như tuyệt đại yêu cơ……

"Vũ Ca hôm nay tựa hồ đặc biệt xinh đẹp!"

Cao Hiên thức dậy, trợn mắt nhìn Dung Vũ Ca trang điểm gần như đã xong, mê luyến nói.

"Bình thường không đẹp sao?" Dung Vũ Ca hỏi.

"Rất đẹp, hôm nay còn đẹp hơn." Cao Hiên nhìn không dời mắt, si ngốc đáp.

Đó là đương nhiên, mình là Dung Vũ Ca kia mà, Dung Vũ Ca đắc ý thầm nghĩ. Nhìn gương đồng mãi không chán, sao mình có thể xinh đẹp đến thế nhỉ? Mẫu hậu nhất định sẽ phải nhìn bằng con mắt khác, Dung Vũ Ca cảm giác rất tốt thầm nghĩ.

Sự thật chứng minh, công phu cả buổi sáng sớm của Dung Vũ Ca đã không uổng phí, lúc Vệ Minh Khê đang ở giữa cả đống người đưa tiễn, vừa nhìn liền thấy được Dung Vũ Ca, nàng như thể đóa hoa khổng tước vô cùng lóa mắt.

Người từ trước đến giờ chỉ biết đặt ánh mắt ở Cao Hiên trước tiên, vậy mà lần này lại lãng quên mất nhi tử của mình mà đắm chìm vào họa quốc yêu nghiệt kia đầu tiên.

Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê đang nhìn mình liền nở một nụ cười đầy mị lực với nàng, Vệ Minh Khê vội dời tầm mắt, đó là yêu nghiệt, không thể nhìn nhiều a, vội cố cưỡng chế tầm mắt của mình, tìm về phía nhi tử.

Vệ Minh Khê cực lực ráng xem nhẹ ánh mắt Dung Vũ Ca vẫn đang dừng trên người mình, dặn dò vài câu với Cao Hiên, lúc chuẩn bị lên kiệu, Dung Vũ Ca đột nhiên giữ chặt cổ tay Vệ Minh Khê, không cho Vệ Minh Khê đi.

Mẫu hậu thực nhẫn tâm, đi mà cũng không nói một lời từ biệt với mình.

"Ta muốn nói với mẫu hậu vài câu tâm tình nữ nhi, ngươi sang bên cạnh chờ đi.

"Dung Vũ Ca ra lệnh cho Cao Hiên, Cao Hiên có chút nghi hoặc, mẹ chồng nàng dâu nói cái gì mà mình không thể nghe đây? Nhưng nhìn đến bộ dáng bá đạo của Dung Vũ Ca đành ngoan ngoãn đi sang bên kia đứng. Dung Vũ Ca trực tiếp ôm lấy Vệ Minh Khê, thân mình Vệ Minh Khê liền cứng lại, Dung Vũ Ca thật quá càn rỡ, sao lại dám ôm mình trước mặt mọi người……"Mẫu hậu không cần căng thẳng như vậy, bọn họ chỉ biết chúng ta có quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất tốt, dù sao mẹ chồng đi xa, con dâu biểu hiện như thế, là chuyện tự nhiên thôi, chỉ là trong lòng mẫu hậu có quỷ nên mới khẩn trương như vậy, phải không?

"Dung Vũ Ca khẽ nói nhỏ với Vệ Minh Khê. Nếu không phải ở đây nhiều người như vậy, không tiện phát tác, Vệ Minh Khê thật muốn muốn dạy dỗ Dung Vũ Ca một chút, rõ ràng kẻ trong lòng có quỷ là nàng, đã ăn cướp còn dám la làng."Dung Vũ Ca, buông ta ra!"

Vệ Minh Khê cũng không thể không kề sát lỗ tai Dung Vũ Ca, hạ âm lượng để chỉ mình Dung Vũ Ca nghe được, buông lời cảnh cáo.

"Mẫu hậu, lần này đi Đông Đô, đường xá khá xa, phải tự chiếu cố mình cho tốt, đừng để cho thái tử cùng nhi thần lo lắng ……" Dung Vũ Ca phóng đại âm lượng, để cho thái giám cung nữ chung quanh đều có thể nghe được, biểu hiện đúng một màn mẹ chồng con dâu tình thâm đầy hấp dẫn, xem ra Dung Vũ Ca diễn trò cũng không kém Vệ Minh Khê là mấy.

"Bản cung sẽ tự chiếu cố mình, thái tử phi không cần quá quan tâm, thời gian đã không còn sớm nữa, bản cung cũng nên xuất phát rồi!

"Vệ Minh Khê cũng đề cao thanh âm để người chung quanh đều có thể nghe được, muốn Dung Vũ Ca mau mau buông mình ra, nàng cảm giác được Hiên nhi đang nhìn về phía bên này. Ánh mắt Cao Hiên làm cho Vệ Minh Khê có cảm giác phi thường bất an. Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật - Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng"Mẫu hậu, đợi ta mấy ngày, sau một ít thời gian nữa mẫu hậu có thể nhìn thấy ta, mấy ngày này mẫu hậu không gặp Vũ Ca, phải nhớ ta đó!"

Dung Vũ Ca lại gần sát bên tai Vệ Minh Khê lặng lẽ nói xong mới buông Vệ Minh Khê ra.

Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca đang ôm mẫu thân mình, đột nhiên tâm sinh hâm mộ, cảm tình các nàng thật tốt, nếu mình có một nửa sự lợi hại của mẫu hậu, có lẽ Vũ Ca cũng sẽ ôn nhuận với mình như thế!

Cao Hiên cũng biết tiểu Vũ Ca tựa hồ đặc biệt nghe lời mẫu hậu, cũng đặc biệt thích thân cận mẫu hậu, hắn vẫn chỉ cho là Dung Vũ Ca đối với mẫu thân có lòng sùng kính cùng kính ngưỡng.

Vệ Minh Khê vừa đi, Dung Vũ Ca liền tựa như đoá hoa héo tàn, tinh lực vốn quá thừa cũng tiêu thất không còn đâu hết, mỗi ngày đều như kẻ mất hồn, Dung Vũ Ca làm cái gì cũng đều cảm thấy không thú vị, mẫu hậu đi đã bảy ngày rồi, nàng cũng tưởng như phát điên rồi, không được, còn phải nhẫn nại vài ngày nữa rồi mới đi tìm mẫu hậu được.

"Vũ Ca, mấy ngày nay trông nàng thật không có tinh thần, có phải bị bệnh hay không?" Cao Hiên nhìn Dung Vũ Ca đang nằm dài trên bàn, lo lắng hỏi.

"Vì cái gì thời gian trôi qua chậm như vậy, người ta chờ đến nỗi tâm phát hoảng rồi……" Dung Vũ Ca thở dài nói.

Dung Vũ Ca không thèm để ý tới Cao Hiên, tương tư là khổ nhất, nhung nhớ đến đoạn trường, nữ nhân lãnh tình Vệ Minh Khê kia nhất định ở phật viện tĩnh tâm, nhất định sẽ không dễ dàng nhớ mong mình.

Nghĩ đến đó liền cảm thấy nóng vội, không thể để tâm Vệ Minh Khê thực sự tĩnh lại được, vất vả lắm mới tan chảy được một góc băng sơn, cảm giác thật sự rất lo lắng.

Thật vất vả, Dung Vũ Ca mới chịu đựng qua nửa tháng liền vội vàng tiến cung gặp Cao Hàn, cơn tức giận của cữu cữu với mẫu hậu hẳn là đã tiêu tan không ít.

"Là Vũ Ca à, như thế nào ngươi lại đến đây?"

Cao Hàn hỏi, gần đây càng ngày càng nhiều đại thần dâng tấu phản đối việc mời đạo sĩ tiến cung. Rõ ràng là một chuyện không to tát lắm, vậy mà hoàng hậu vừa đề xuất kháng nghị coi như xong, nhóm người này cũng hùa theo khiến mình không hài lòng, làm lòng mình không thể thanh tịnh, nhìn thấy Dung Vũ Ca mà mình vốn yêu thương từ nhỏ, tâm tình mới tốt lên một ít.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!