Bàn tay Dung Vũ Ca khẽ vuốt ve mái tóc Vệ Minh Khê, khuôn mặt Vệ Minh Khê so với tuổi của nàng thì trẻ hơn rất nhiều, nhưng không biết vì sao mái tóc vốn đen mượt ngày nào giờ đây lại càng ngày càng nhiều sợi bạc, đã gần như không thể chỉ cần nhổ đi một vài sợi là có thể giải quyết, làm cho Dung Vũ Ca không khỏi xót xa trong lòng, bàn tay vuốt ve càng thêm nhẹ nhàng cẩn trọng.
"Có phải đầu ta nhiều tóc bạc lắm không, ta đã già rồi, còn Vũ Ca lại càng ngày càng đẹp." Vệ Minh Khê nhìn chân dung nàng và Dung Vũ Ca trong gương, khẽ thở dài nói.
Phong tư Dung Vũ Ca không hề giảm sút, giống như vò rượu nữ nhi hồng chôn cất lâu năm, để càng lâu lại càng tinh thuần, hương vị càng thêm thơm nồng, cho dù không trang điểm thì vẫn như trước vô cùng đẹp mắt, chỉ có mình nàng là không còn trẻ nữa, Vệ Minh Khê càng ngẫm nghĩ càng cảm giác được nỗi bi ai quân sinh ta đã lão (người sinh ta đã già).
Dung Vũ Ca cười lắc đầu: "Chỉ nhi có thấy mấy năm qua, tình yêu của ta dành cho nàng vì thời gian trôi đi mà thuyên giảm không?"
Vệ Minh Khê lắc đầu, mấy năm nay, tình yêu cùng sự che chở mà Dung Vũ Ca dành cho mình không những không giảm mà còn tăng rất nhiều, người một lòng một dạ thế này, nàng còn gì để cầu đây?
"Chỉ nhi có biết, trong lòng ta nàng mãi mãi giống như lần đầu khi hai ta sơ ngộ, là bạch y thiếu nữ đứng bên hồ thổi tiêu, là bóng dáng lạnh lùng lãnh đạm như tiên tử lạc bước giữa chốn phàm nhân, bất luận ngày sau Chỉ nhi có như thế nào, kí ức này sẽ mãi là vĩnh hằng."
Trong mắt Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê là người đẹp nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, là Cao Mộ Ca, kỳ thật cảnh tượng các nàng vô cùng thân thiết ấm áp thế này, mấy năm nay không phải là Cao Mộ Ca chưa từng thấy qua, chỉ là bình thời nàng đều cố ý đi đường vòng để tránh kinh động hai nàng.
Nàng và Dung Vũ Ca mấy năm nay vẫn như cũ tranh cãi qua lại, nhưng có Vệ Minh Khê luôn ở giữa cân bằng mối quan hệ nên thật ra vẫn bình an vô sự.
Hơn nữa mấy năm nay Cao Mộ Ca đã trưởng thành, chuyện chính sự nàng luôn tự có chủ trương của riêng mình, nên ý kiến đối lập nhau lại biến thành chuyện cơm bữa, đến trước đó hai năm nhằm lúc Cao Mộ Ca mười bốn tuổi, khi Dung Vũ Ca thấy nàng đã đủ cứng cáp thì tự chủ động lui về, để Cao Mộ Ca tự mình chấp chính.
Đến khi Cao Mộ Ca tự mình làm chủ, nàng mới cảm nhận được áp lực một mình gánh vác giang sơn nên vội vàng trưng cầu ý kiến Vệ Minh Khê, thảo luận việc quốc gia đại sự.
Nhớ lúc trước Dung Vũ Ca nhiếp chính, mỗi khi ý kiến không hợp nhau thì đều do Vệ Minh Khê ra mắt quyết định, nên trong cảm nhận của Cao Mộ Ca, Vệ Minh Khê so với Dung Vũ Ca luôn có lực ảnh hưởng hơn.
Dung Vũ Ca vừa nhìn thấy Cao Mộ Ca liền không vui, lúc lão nương nhiếp chính, nha đầu kia cả ngày đều muốn tự mình làm chủ, không lúc nào để mình yên, luôn tranh cãi với mình.
Được thôi, nhưng cớ gì lão nương vừa vui vẻ muốn chết vì bỏ xuống được gánh nặng lớn như vậy, nàng lại có thể cùng Chỉ nhi cả ngày ngọt ngào tình cảm.
Hừ, cho ngươi tự mình chấp chính làm chủ, ngươi lại cả ngày đến bám dính lấy Chỉ nhi nhà ta, nha đầu kia đúng là càng lớn càng đáng ghét!
"Hây da, không phải Hoàng Thượng ngài rất có khả năng hay sao? Tự mình làm chủ là được rồi, sao cứ đến làm phiền Hoàng tổ mẫu của ngươi thế?"
Dung Vũ Ca nhướng mày nói, thật ra nha đầu kia trưởng thành cũng đẹp hơn xưa một chút, nhưng so với mình vẫn còn kém xa lắm, có ba phần giống Vệ Minh Khê, ba phần giống mẫu thân, nên Vệ Minh Khê và mẫu thân vừa nhìn là có cảm tình, ngay cả mẫu thân cũng không cho mình gọi nàng là xú nha đầu, nên đành phải gọi là hoàng đế.
Mà Dung Vũ Ca đối đãi với Cao Mộ Ca vẫn luôn khống chế ở mức năm phần thân, năm phần lạ, không tính là lạnh lùng, nhưng cũng không được gọi là vô cùng thân thiết.
"Trẫm không tới đây để trưng cầu ý kiến của ngươi, Hoàng tổ mẫu không chê trẫm phiền là được rồi.
"Cao Mộ Ca nhíu mày, mình ngày ngày bận rộn, hiện tại không có thời gian rảnh rỗi để đấu võ mồm với nàng. Một ngày nào đó nếu trong phòng Hoàng tổ mẫu không còn nữ nhân này nữa thì tốt rồi, tuy là nghĩ vậy nhưng Cao Mộ Ca vẫn cảm thấy đó là chuyện không có khả năng, nữ nhân này nếu không có Hoàng tổ mẫu bên cạnh liền luống cuống khác thường, như thể có bệnh vậy."Ta và Hoàng tổ mẫu ngươi đã quyết định đi Đông Đô lễ phật, nhân tiện xuống Giang Nam du ngoạn, rất lâu sẽ không trở về." Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nghiêm túc nói.
Như vậy là có thể tránh xa được Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca cũng nên độc lập rồi, không thể luôn ỷ lại Hoàng tổ mẫu được, làm một hoàng đế không chủ kiến như thế.
Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc khi Dung Vũ Ca thình lình đưa ra đề nghị, nhưng nhìn thấy nét chân thành trong mắt Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cũng ngầm đồng ý, nàng biết, Dung Vũ Ca muốn chân chính tự do, Mộ Ca đã mười sáu tuổi, xử lý chính vụ càng ngày càng thành thục, có Vũ Dương ở đây, còn có văn võ bá quan, mình cũng có thể yên tâm đi Giang Nam.
Cao Mộ Ca lập tức nhìn về phía Vệ Minh Khê, mong nàng xác nhận lời Dung Vũ Ca nói không phải là sự thật, nhưng nhìn thấy Vệ Minh Khê gật đầu thì có chút thất vọng.
Hoàng tổ mẫu gật đầu chứng tỏ kết cục đã định, Cao Mộ Ca tuy trong lòng không nỡ nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Dung Vũ Ca rúc vào lòng Vệ Minh Khê: " Rốt cục cũng đợi được nàng trưởng thành rồi, mấy năm nay chờ đợi thực vất vả." Dung Vũ Ca nói xong còn cọ mặt mình vào cổ Vệ Minh Khê.
"Vũ Ca mấy năm nay vất vả rồi."
Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, ngón tay khẽ vuốt ve trên lưng nàng, thực là khó cho Dung Vũ Ca khi trói buộc nàng ở nơi hoàng cung này hơn mười năm.
"Là ta cam tâm tình nguyện."
Dung Vũ Ca như biết ý nghĩ trong lòng Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói.
"Nếu không gặp ta, có lẽ Vũ Ca sẽ càng thêm hạnh phúc, càng thêm tiêu sái…" Vệ Minh Khê đau lòng nói, Dung Vũ Ca một thân này cơ hồ đều bị huỷ trong tay mình, có đôi khi tỉnh giấc giữa đêm khuya, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đều rơi lệ tự trách bản thân mình, cả đời này người nàng nợ nhiều nhất là Dung Vũ Ca.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!