Chương 10: Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt

"Trẫm tối nay sẽ lưu lại bồi tiếp Hoàng hậu, Hoàng hậu đàn cho trẫm nghe một khúc đi!" Cao Hàn nằm lên giường, nhìn cây cổ cầm đặt ở cách đó không xa nói.

Hoàng hậu năm đó được xưng là thiên hạ đệ nhất tài nữ, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, mình đã lâu chưa nghe nàng đánh đàn, trong lòng cũng có chút nhớ nhung hoài niệm.

Vệ Minh Khê ngồi trước đàn cầm, áo choàng rộng thùng thình trải dài một bên thảm, ngón tay thon dài thanh mảnh khẽ lướt qua dây đàn. Sau khi tinh chỉnh dây đàn, nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cao Hàn một cái, sau đó chọn ra cầm khúc thích hợp nhất, ôn nhu thư hoãn, là một khúc nhạc có công hiệu thôi miên.

Cao Hàn xem Vệ Minh Khê đàn, vẻ thanh nhã lộ ra chút trong trẻo như ánh nguyệt quang nhưng khí chất vẫn lạnh lùng như trước. Dường như chỉ có lúc bên cạnh Vệ Minh Khê, Cao Hàn mới có cảm giác thể xác và tinh thần được bình yên.

Nên cho dù bất luận hắn nạp bao nhiêu phi tần nhưng những thời điểm mỏi mệt hắn đều sẽ trở về với Vệ Minh Khê. Dù không cần làm gì cả nhưng tâm vẫn thấy an bình, thanh âm tiếng đàn như mơ như thực làm cho Cao Hàn đi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, mí mắt từ từ nhíu lại, Hoàng hậu quả thật luôn biết cách săn sóc.

Vệ Minh Khê chưa đàn hết ba khúc, Cao Hàn đã ngủ. Vệ Minh Khê bèn ngừng lại, đứng dậy cầm áo khoác lên người Cao Hàn, thê thiếp mới vừa nạp, có lẽ hằng đêm Cao Hàn đều vui xuân.

Hơn nữa ban ngày chính sự bận rộn, đáy mắt mệt mỏi thế kia không làm sao giấu được.

"Hoàng thượng mỗi lần đến đều như thế, chưa nghe xong đã vội vàng ngủ, nô tì không tin Hoàng thượng ở chỗ phi tần khác cũng như thế!"

Thị nữ Thước Nhi bất bình thay Vệ Minh Khê.

"Làm càn, lần sau không được nói lung tung thế nữa!" Vệ Minh Khê khẽ trách Thước Nhi. Kỳ thật loại tình huống này cũng không phải do một mình Cao Hàn tạo ra, bản thân nàng cũng có trách nhiệm.

Trong lòng Vệ Minh Khê vốn có một bí mật, năm đó khi nàng mười hai tuổi, đêm viên phòng đích thực là ác mộng, đau đớn, ủy khuất, sợ hãi, thất vọng, tất thảy những cảm giác đó nàng đều chôn kín trong lòng, tuyệt không dám giãi bày cùng ai.

Cũng vì lẽ đó, nàng rất sợ mỗi khi Cao Hàn lưu lại Phượng Nghi Cung, phòng sự đối với nàng chẳng khác gì tra tấn…! Miễn cưỡng, nàng vẫn phải làm tròn nghĩa vụ với hắn, nhưng nàng luôn sợ, luôn bức bối, không tài nào thoát khỏi nỗi ám ảnh đó.

Hắn cơ hồ cũng cảm thấy có điểm chịu đựng, không tự nhiên ở nàng, năm tháng trôi qua cũng không bức ép nàng nữa, vì vậy việc hắn nạp phi, đối với nàng mà nói, là phúc không phải họa.

Thước Nhi vội vàng gật đầu, nàng cảm thấy có thê tử tốt như Hoàng hậu, Hoàng thượng không biết quý trọng không nói, thỉnh thoảng còn nạp tân phi, thật là không biết hưởng phúc.

Nương nương cũng cố tình không để bụng, cũng không biết nương nương là thật không cần hay vẫn đem mọi nỗi đau khổ đều giấu vào lòng?

***

Dung Vũ Ca vốn luôn đến thỉnh an từ rất sớm, nhưng tối hôm qua sau khi Hoàng thượng tỉnh giấc rồi lâm triều, đến lúc đó Vệ Minh Khê mới bắt đầu ngủ, cho nên lúc Dung Vũ Ca đến thì Vệ Minh Khê vừa mới ngủ không bao lâu.

"Thỉnh Thái tử phi hồi cung, nương nương vừa mới ngủ không lâu, nô tỳ không dám quấy rầy nương nương." Thước Nhi vì hộ chủ nên có vẻ sốt ruột, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy Hoàng hậu nương nương ngủ.

"Sao bây giờ nàng mới ngủ?"

Dung Vũ Ca nhíu mày, không phải tối hôm qua cữu cữu đến đấy chứ? Dung Vũ Ca vô cùng chán ghét phán đoán này.

"Hoàng thượng tối hôm qua có đến."

Thước Nhi có chút kỳ quái, sao Thái tử phi có thể thẳng thừng gọi Hoàng hậu nương nương là "Nàng"?

Lông mày Dung Vũ Ca khẽ nhíu lại, Hoàng đế cữu cữu không phải mới nạp tân sủng sao? Còn phiền Vệ Minh Khê làm gì, tối hôm qua bọn họ đã làm gì? Trong lòng Dung Vũ Ca bỗng chốc rối loạn vô cùng, không thoải mái, là cực kì không thoải mái.

Giờ phút này Dung Vũ Ca rất muốn gặp Vệ Minh Khê ngay lập tức, nàng liền điểm huyệt Thước Nhi, sau đó cùng đem Thước Nhi vào tẩm cung Phượng Nghi cung, thoạt nhìn giống như là Thước Nhi đưa nàng tiến vào, không có gì bất đồng.

Dung Vũ Ca để Thước Nhi lại ngoài cửa, còn tự mình đẩy cửa đi vào. Nhìn Vệ Minh Khê còn ngủ say trên giường, Dung Vũ Ca lớn mật ngồi xuống bên cạnh càn rỡ nhìn chằm chằm dung nhan nàng ái mộ đã lâu.

Bình thường nàng làm gì có lúc có thể ngắm nhìn tự do như vậy, chỉ có khi Vệ Minh Khê ở trong giấc ngủ mình mới có thể thoải mái như thế.

Dung Vũ Ca biết ánh mắt nàng giờ phút này nhất định là nóng rực.

Nàng đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt Vệ Minh Khê, nhưng rồi lại cố khắc chế, chỉ sợ Vệ Minh Khê đột nhiên bừng tỉnh.

Dung Vũ Ca dùng ánh mắt phác hoạ ngũ quan Vệ Minh Khê, kia là cánh mũi cao cao tinh nhã, kia là cặp lông mi nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần… Dung Vũ Ca nhìn đôi môi Vệ Minh Khê, bị hấp dẫn đến mức không dời ra được, môi nàng nhất định rất mềm mại, nếu đầu lưỡi mình và nàng chạm nhau thì sẽ có tư vị gì?

Dung Vũ Ca nghĩ đến đây thì toàn thân khí huyết bốc lên, trong lòng trăm ngàn lần gào thét muốn đến gần nàng, muốn nhấm nháp nàng……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!