Gần sang năm cuối cấp nên nhà trường đã hoãn kỳ nghỉ lại một tháng, thành ra kỳ nghỉ hè của lớp 11 chỉ còn một tháng nữa là kết thúc.
Tống Kinh Hi rất quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, đương nhiên sẽ thoải mái ra ngoài dạo chơi. Ngày hôm sau cô hẹn với Hứa Thanh đi mua sắm và ăn vặt.
Nhưng không có Chu Hoài Ngạn đi cùng, cô cũng không có tâm tư mua sắm gì nhiều, chỉ cầm thẻ của anh đi quẹt mua một cái túi, sau đó cùng Hứa Thanh đi xem phim.
Cô quyết định chịu đựng lần này, đợi anh rảnh sẽ gọi anh ra ngoài. Có điều gần đây Chu Hoài Ngạn dường như rất bận rộn, cô phải nài nỉ anh cả tuần, đến tối thứ Sáu anh mới được rảnh rỗi.
Ngày hôm sau, cô ngủ thẳng một giấc đến khi tự nhiên thức dậy, sau đó đến phòng thay đồ chọn quần áo, thực hiện các bước dưỡng da đơn giản. Sau khi chuẩn bị xong, cô thong thả ăn cơm trưa rồi mới gọi điện thoại cho Chu Hoài Ngạn.
"Anh sắp về đến nhà chưa?"
Chu Hoài Ngạn vừa vào phòng họp: "Tạm thời có một cuộc họp nên anh chưa đi được."
Tống Kinh Hi vừa nghe vậy thì miệng dẩu lên: "Anh cho em leo cây à?"
"Sẽ không làm chậm trễ việc mua sắm của em đâu." Chu Hoài Ngạn nói, "Hay là em tới công ty chờ anh đi, lát nữa chúng ta đi thẳng luôn."
Như vậy quả thật nhanh hơn là đợi anh làm xong việc rồi vội vã chạy về, xong lại dẫn cô đến trung tâm thương mại.
Tống Kinh Hi miễn cưỡng nói: "Vậy được rồi, để em đón xe tới đó."
"Đợi đã, bạn anh cũng đang muốn qua đây, để anh bảo cậu ấy tiện đường đón em luôn." Chu Hoài Ngạn nói, "Là người lần trước em từng gặp, Trần Mục Phi, em còn nhớ không?"
"Anh ấy à, em nhớ rồi."
"Được, vậy lúc nào đến cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho em."
"Ồ."
Hơn mười phút sau, Tống Kinh Hi nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ, cô xuống lầu thì nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh ngọc của Trần Mục Phi dừng phía trước đại sảnh.
Cửa sổ xe mở ra, anh ta vẫy tay với cô, cười chào hỏi: "Em gái, đã lâu không gặp, lên xe mau lên."
"Đúng là lâu lắm rồi mới gặp ạ." Tống Kinh Hi mở cửa xe ngồi lên.
"Thắt dây an toàn vào, em muốn nghe bài hát nào?"
Tống Kinh Hi ngáp một cái: "Bài gì cũng được."
"OK."
Chiếc xe gầm rú lao ra khỏi khu chung cư.
Dọc đường đi Tống Kinh Hi cũng không nói nhiều, trái lại là Trần Mục Phi khá tò mò về cô. Khoảng thời gian trước sau khi hỏi Chu Hoài Ngạn, anh ta mới biết được cô gái này kỳ thật không phải con nhà họ hàng gì của anh, mà là con gái của Tống Lập Thanh.
Trần Mục Phi không quen Tống Lập Thanh, nhưng có nghe nói năm xưa ông ấy là chủ của một công ty thời trang ở thành phố Minh Hải, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, công việc kinh doanh cũng khá tốt, nhưng thời gian trước công ty xảy ra vấn đề nên đã phá sản, bản thân ông ấy cũng chạy ra nước ngoài.
Trần Mục Phi biết Chu Hoài Ngạn quen Tống Lập Thanh trước khi anh về nhà họ Chu, cho nên hai năm trước anh còn dắt mối cho ông ấy, để ông ấy kiếm được vài dự án. Nhưng không ngờ mối quan hệ còn tốt đến nước giúp người ta nuôi con gái.
"Em gái, anh hỏi em một câu nhé."
"Câu gì ạ?"
Trần Mục Phi nói: "Anh Chu em trước kia thân với em lắm đúng không, hai người quen biết nhau như thế nào?"
Tống Kinh Hi liếc nhìn anh ta: "Hai anh không phải bạn bè sao, anh ấy không nói cho anh biết à?"
"Anh với cậu ấy quen nhau từ hồi đại học, chuyện trước kia cậu ấy cũng không kể nhiều, anh chỉ biết là cậu ấy quen bố em thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!