Chương 2: (Vô Đề)

Ta cười đến cong cả lưng, nghĩ rằng, Tiêu Hoán quả thật đã trưởng thành.

Ngày xưa, hắn chỉ là một tiểu hoàng tử không được sủng ái, trốn trong lãnh cung cũ kỹ.

Ta dựa vào những kiến thức về tứ thư ngũ kinh và kiến thức toán học từ thời hiện đại, dạy hắn đọc sách, viết chữ, chính trị và binh pháp.

Mỗi ngày kiểm tra, nếu nhớ sai, hắn phải chịu phạt đứng.

Nhưng nhiều năm trôi qua, ta với tư cách là một người bình thường không tiến bộ bao nhiêu, còn Tiêu Hoán với trí tuệ siêu phàm của nam chính, đã vượt xa ta về học thức và mưu lược.

Những hình phạt trẻ con và vô nghĩa như vậy đã sớm bị bỏ qua.

Nhưng ta cười mà lòng lại đau nhói.

Ta thà rằng hôm nay hắn chỉ là hứng thú nhất thời, nhớ về khoảng thời gian ngắn ngủi bình yên thời thơ ấu.

Chứ không phải là dùng biện pháp mềm mỏng để giữ ta lại.

"Bệ hạ muốn ngài nghĩ thông suốt rồi hãy rời đi."

A Thịnh nhìn ta, trong mắt dường như có thêm vài phần thương hại.

Ta vốn quen biết thân thiết với hắn, hắn luôn ngang ngược trước mặt ta.

Lúc này, sự liều lĩnh của hắn lại trỗi dậy, ta thấy hắn muốn nói gì nhưng rồi lại thôi, cuối cùng nhích lại gần ta.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Lâm Thượng Thư, bệ hạ vừa lên ngôi, hậu cung vẫn còn trống trải, nếu có một ngày ngài không muốn mệt mỏi vì công việc, cũng có thể đổi đường, ở bên cạnh bệ hạ."

Hắn nói nửa chừng, ý tứ rất rõ ràng — muốn ta trở thành phi tử.

Thực tế, triều đình trên dưới ai cũng biết ta thích Tiêu Hoán và khao khát vị trí đó, họ còn nghĩ rằng, dù ta không thể đạt được vị trí đó, cũng sẽ vào hậu cung của Tiêu Hoán.

Ta gõ quạt, lắc đầu.

Tiếc rằng họ không biết, cặp đôi chính không thể tách rời. Đây là kinh nghiệm ta rút ra sau tám lần đ.â. m vào tường, đến mức đầu rơi m.á. u chảy.

Ta nheo mắt, vỗ mạnh vào trán của A Thịnh: "Gây chia rẽ giữa hoàng đế và hoàng hậu, lời này nếu ngươi nói với bệ hạ, sẽ bị phạt đòn đấy."

Tiêu Hoán và Lý Vi Nguyệt đã hẹn ước sống bên nhau trọn đời, dù thiên hạ không ai tin Tiêu Hoán sẽ thực hiện, nhưng ta tin.

Nam chính chung thủy khiến ta ngưỡng mộ, và chính sự chung thủy của hắn đã làm ta mất hết cơ hội.

Dù cho bước lùi đến vạn bước, dù ta có thể vào cung làm phi, Lâm Thiển ta cũng không muốn chia sẻ phu quân với người khác.

"Đi đi, nói với bệ hạ," ta gắng gượng nói từng chữ một cách kiên quyết, "Lâm Thiển chỉ có thể đi cùng ngài đến đây thôi."

Gió xuân se lạnh, chưa bao giờ ta tỉnh táo như lúc này — Lâm Thiển đã thông suốt, nhưng cũng quá muộn màng.

Những điều Lâm Thiển mong muốn từ những kiếp trước đều là hư ảo.

A Thịnh đi rồi, ta chán nản đứng bên ao, không chờ được hồi âm của Tiêu Hoán, lại gặp Lý Vi Nguyệt.

Nàng mặc một bộ cung trang màu đỏ vàng, không mang theo ai, như một con bướm lớn bay đến trước mặt ta.

Ta lạnh lùng đảo mắt.

Điều này thật kỳ lạ, ta và Lý Vi Nguyệt đều công nhận phẩm chất của đối phương, nhưng lại không ưa nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!