Chương 49: (Vô Đề)

Một lát sau, một nhóm người mang mũ giáp chiến sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU, chứng kiến cảnh tượng máu mũi mãnh liệt như thế này: Vị bệnh nhân này xốc khăn trải giường lên, không hề xấu hổ trần truồng bước xuống đất, bắt đầu tìm kiếm quần áo để mặc ở khắp mọi nơi.

Mấy nam nữ nhân viên y tế ở đây đều sắc mặt biến hóa, biểu cảm thú vị, không ngại mở to hai mắt hai mắt quan sát chỗ tốt kia. Các bác sĩ đã quen với việc nhìn thấy nó và ở đất nước này rất cởi mở, sẽ không ngượng ngùng khi nhìn thấy khỏa thân, đặc biệt là khắp các đường phố và bảo tàng tràn ngập nghệ thuật cơ thể xuất sắc từ thời kỳ Phục hưng.

Trong mặt nạ nhựa rõ ràng lộ ra một tầng hà hơi. Nữ y tá tóc hạt dẻ cười khẽ, bất cứ dịp nào cũng không quên tán tỉnh, thì thầm với đồng nghiệp: "Người đàn ông Trung Quốc này, so với bạn trai tôi kích thước lớn hơn … Chúa ơi, anh ta đẹp trai quá."

Không phải David, David không xứng với anh, bởi vì các bức tượng lưu hành thời Hy Lạp và La Mã cổ đại đều có "Tiểu đinh", chúng đều được điêu khắc hình dáng tồi tàn chỉ bằng ngón tay cái. Mà người nào đó còn cho rằng bản thân có rồng dưới háng.

Bác sĩ làm động tác "Xin vui lòng". Trên người không mang mầm bệnh, không bị nhiễm trùng, nguy hiểm được giải trừ, vị ông chủ này, bạn có thể rời đi.

Người dân địa phương thích mặt bộ âu phục bó sát người kẻ ô vuông, khoe ngực, vai, cùng với phần thắt lưng, trẻ trung và tinh tế. Chương tổng duy chỉ phun một câu: "Ai mua quần lót? Số đũng quần mua bị nhỏ."

Anh chạy ra khỏi bệnh viện, bước lên con đường lát đá rộng lớn, trước mắt dòng sông sóng nước mãnh liệt, bầu trời lại mây đen dày đặc. Hai ngày nay trong thành vẫn luôn dâng cao, lúc này hình như lại trời lại sắp mưa.

Anh nhanh chóng bật thiết bị liên lạc tai nghe.

"Tôi muốn tìm Đội trưởng Bùi, tôi muốn liên lạc và nói chuyện với hắn."

Trong mắt Chương Thiệu Trì cũng lộ ra màu đỏ thẫm, những đám mây dày và sóng nước xanh xám trước mặt anh cũng trở thành màu máu. Những cành cây xanh tươi mới vào mùa xuân trôi nổi như thể mặc lên một lớp lá đỏ.

Anh không có khả năng đứng ngoài cuộc nữa, anh đã sớm là người trong cuộc. Cuộc tấn công bằng thư này là một sự khiêu khích trắng trợn hoặc thậm chí cố ý giết người. Nếu không đưa được tên tội phạm kiêu ngạo này ra trước pháp luật, có lẽ trong vòng mấy năm nữa anh sẽ bất an, không thể ngủ yên, nhất định phải chủ động tấn công.

Mặc kệ cuộc tấn công là nhằm vào anh hay là nhằm vào Tiểu Bùi, hoặc là bởi vì Đội trưởng Bùi mà cố ý làm hại anh, anh cũng rất muốn tự tay bóp chết tên khốn kiếp gây chuyện thị phi kia.

……

Các đặc vụ dũng cảm và siêng năng của Đội A đã bôn ba trên đường từ lâu.

[001]: "Đội trưởng, tôi đang hỗ trợ đặc vụ địa phương phong tỏa thành phố. Khu cư dân phía đông là khu vực tập trung tìm kiếm, nhưng quá đông đúc, rất khó tìm thấy dấu vết của nghi phạm."

[002]: "Đội trưởng, từ mấy vị trí cao trong thành phố cũng không phát hiện mục tiêu, tôi tiếp tục lục soát."

[003]: "Ai da, gã điên này nếu tùy tiện nhặt một cái mặt nạ ở quầy hàng này bôi một chút độc, lại sang một quầy hàng khác bôi một chút, chúng ta có thể đi tìm ở đâu? Tên xấu này cũng quá thiếu đạo đức!"

Quá thiếu đạo đức sao. Các cuộc tấn công khủng bố trong và ngoài nước xưa giờ là như vậy, chủ yếu để tạo ra sự khủng hoảng vô tận, làm cho thành phố rơi vào hỗn loạn, mọi người sồng trong lo sợ. Cũng giống như loạt vụ án xảy ra ở siêu thị Paris trước đây, hung thủ đã tiêm thuốc thử có vi khuẩn bệnh truyền nhiễm mạnh vào trái cây và rau củ được đóng gói, rau bina và dâu tây đều dính chiêu, khiến dân chúng vô tội nhiễm bệnh và tử vong sau khi ăn…

Nhưng mà, cho dù chỉ là một phần vạn khả năng, nó vẫn có thể xảy ra với tất cả mọi người, mọi gia đình, đó là một thảm họa đau lòng, bọn họ đang làm mọi cách để ngăn cản hành động của hung thủ.

Lễ hội hoàn toàn hủy bỏ, toàn thành phố bắt đầu phong tỏa, người nhàn rỗi đều bị đuổi về nhà, toàn bộ du khách bị khoanh vùng trong khách sạn, điều tra từng người để xác nhận danh tính.

Rất đông cảnh sát và đặc vụ chạy trên đường phố, lái xe truy tìm những người khả nghi… Nhiều du khách không rõ sự việc vẫn tập trung trước khách sạn, cãi nhau với bảo an, muốn đi ra ngoài.

Mặt nạ trong tay của một cô bé đã bị lấy đi, làm cô bé tủi thân khóc lớn. "Không thể chơi cái này! Những thứ này đều phải thu giữ, kiểm dịch!"……

Đội trưởng Bùi đứng trên nóc nhà của người dân nhìn toàn cảnh thành phố nước hắn trèo lên từ mái nghiêng của ngôi nhà bên này, rồi nhảy sang mái của ngôi nhà bên cạnh.

Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi vào mic: "Diễm Diễm nhà chúng ta ở đâu? Họ rời đi chưa?"

Tiểu đồng chí [003] lanh miệng lập tức báo cáo: "Hai vợ chồng son kia vừa rời khách sạn vào sáng nay đang vội vàng ra sân bay, tôi đã nói với anh, anh quên rồi sao?"

Quá nhiều chuyện xảy ra nên hoàn toàn quên mất… Bùi Dật lắc lắc đầu, đem các tế bào trí nhớ sắp xếp một lần nữa: "Họ đã ra khỏi thành phố? Lên máy bay rồi, bình an về nước rồi?"

[003] lải nhải: "Á, theo bản đồ định vị của tôi cho thấy, Nhị gia nhà anh không có lên máy bay nha. A, khoan đã, xe của họ bị kẹt ở ngã tư đi sân bay, không xong rồi, con đường đó cũng bị phong tỏa rồi."

Bùi Dật gấp đến độ mắng một câu SH*T…

Cái tên Diễm Diễm này không thể làm hắn bớt lo được, quá ham chơi, liên hoan phim kết thúc còn ở lại xem náo nhiệt của lễ hội. Chẳng trách lần trước Bùi tiểu nhị có tên trong danh sách những người bị mắc kẹt do lũ quét, lở đất ở khi tham gia đóng phim tỉnh S trong nước, thằng nhóc này chuyên môn tham gia vào những nơi náo nhiệt nguy hiểm. Đáng lẽ nên đem cái thằng nhóc đầu gấu chưa cai sữa này nhét vào máy bay, nhanh chóng gửi về cho ba mẹ!

"Đại Hoa, tôi, tôi lo lắng cho Diễm Diễm, bằng không cô……" Bùi Dật do dự, việc này hình như có chút mượn công làm việc riêng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!