Chương 48: (Vô Đề)

Khai mạc lễ hội hóa trang ở thành phố nước tạm thời bị hủy bỏ.

Phía chính phủ không công bố lý do thật sự của việc này, chỉ nói rằng nó đã được hoãn lại hai tháng. Khách du lịch la hét không hài lòng, các thương nhân địa phương kêu gào rằng họ đã thất thu. Nhiều người dân trong trang phục hóa trang vẫn đổ ra đường, nơi nơi trên đường đều là người trẻ tuổi đeo mặt nạ và trang điểm đậm.

Trên lầu, trong phòng khách sạn, Chương Thiệu Trì làm bộ vô tình chỉ chỉ vào cái máy mới tinh trên bàn: "Mới vừa mua."

"Máy pha cà phê kiểu Ý, có cả máy xay hạt?" Bùi Dật cười khẽ, "Thương hiệu nổi tiếng nha, rất là đắt tiền, mua nguyên bộ sao?"

"Em không phải thích uống sao."

"Ừm." Bùi Dật rũ mắt nở nụ cười.

Các gia đình sang trọng thường dùng mấy ngàn Euro để tự phục vụ như vậy, nó có thể làm hơn một chục loại cà phê sữa. Chương tổng cũng không thiếu tiền nên đặc biệt chọn mua cái tốt nhất, dù sao so mua xe mua nhà vẫn rẻ hơn nhiều, giống như mua một món đồ chơi dỗ dành trẻ con!

Vị lão tổng này thật ra còn mua rất nhiều đồ chơi, ở cửa hàng lựa chọn kỹ càng, còn có nhiều loại đặc sản địa phương như dầu ô liu và dầu chanh, các hương vị khác nhau của sốt mì ống như sốt nấm cục, sốt việt quất, sô cô la quả phỉ ở trong thùng giấy.

Đương nhiên, Chương tổng chắc chắn không thừa nhận đây là lấy lòng người yêu chỉ cố ý mua một đống "thức ăn cho mèo".

Sau khi trở về, đương nhiên hai người sẽ bắt đầu lại cuộc sống chung, phải không? Tiểu Bùi có muốn dọn sống chung không?

Anh phải thường xuyên nấu cơm cho bảo bối ăn sao? Đây là những gì anh hy vọng. Anh sẵn sàng dành thời gian để chăm sóc người anh thích, và cố gắng hết sức làm cho cuộc sống của mình tinh tế và thú vị nhất để người yêu không rời bỏ anh đi nữa.

Tiếp sau đó, Bùi Dật vẫn luôn mân mê cái máy xay hạt, nghiêm túc nghiên cứu rốt cuộc là máy xay hạt làm thuận tiện hơn, hay là dùng năm ngón tay không của mình "Xay" sẽ hiệu quả hơn!

Máy chạy chậm, vừa cồng kềnh, vừa tốn điện, lại còn phải đọc sách hướng dẫn rườm rà, lại còn ô nhiễm tiếng ồn, chắc chắn việc xay hạt cà phê bằng tay không sẽ dễ dàng và tiện lợi hơn, thân thiện với môi trường hơn.

Chương Thiệu Trì ôm lấy người từ phía sau, tính xấu không bỏ, ngón tay vừa chạm liền thuần thục mở hai nút áo sơ mi. Bàn tay to lớn mang theo vết chai súng thò vào, mê luyến sờ về phía vùng đất dịu dàng của anh…

Không đã ghiền. Anh thuận thế lột cổ áo người yêu ra, áo sơ mi từ bả vai trượt xuống, ép buộc Tiểu Bùi tiên sinh lộ ra xương quai xanh xinh đẹp và toàn bộ bờ vai…… Anh hôn không ngừng, vẻ mặt say sưa lại mê đắm, như thể trong vòng tay anh đang ôm một con búp bê lớn, sau đó cắn ra một dấu vết đỏ hồng lập tức bị người nào đó đánh cho một cùi chỏ mới chịu buông tay ra.

"Thật phiền." Bùi Dật oán giận, cúi đầu mân mê món đồ chơi hắn không thèm ngẩng đầu, trong mắt rõ ràng tràn ngập ý cười.

"Em không phiền sao?" Chương Thiệu Trì phản bác.

"Tôi làm phiền anh sao?"

"Tôi mua cho em máy xay hạt, còn em lại thực hành xay hạt bằng tay không, em có thấy nhàm chán không?" Chương tổng thật ra muốn nói rằng, em để cho tôi mong nhớ được ngủ với em, lại dùng thời gian quý giá để xay cà phê, mấy trăm năm qua cách mạng công nghiệp và cơ giới hóa sản xuất của con người có thành tựu huy hoàng mà ở trong mắt em trở nên không đáng một đồng?

Giá trị của sản xuất công nghiệp nằm ở việc tiết kiệm sức lao động để làm tình, hiểu không?

Chương Thiệu Trì đánh giá chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không thể sửa được này, dùng hai chữ, "Có bệnh"! Trẻ con vẫn là thích khoe khoang, thỉnh thoảng hay vểnh cái đuôi khổng tước khoe khoang cho anh xem. Nhưng tại sao anh lại thích nhìn Tiểu Bùi khoe khoang như vậy……

Thời gian ân ái luôn ngắn ngủi. Ánh sáng mặt trời chiếu vào vách tường phòng khách từ từ trượt xuống, ánh sáng đột nhiên tối tăm.

Nhân viên phục vụ khách sạn đưa lên lầu mấy lá thư, là thư cá nhân của Ban tổ chức liên hoan phim và  tập đoàn đầu tư gửi cho ông chủ Gia Hoàng, được đưa đến khách sạn.

"Có một lá viết tên em? Sao lại gửi cho tôi……"

"Mọi người đều biết em là người tôi sao?" Chương Thiệu Trì cười, "Tôi mở ra cho em."

Phía trên người gửi nhìn như là cái tổ chức chính phủ gì đó, không nhìn kỹ cũng không phát hiện ra khác thường. Tên người nhận chính là Bùi Dật.

Bùi Dật đột ngột quay lại nhưng đã quá muộn. Vẻ mặt hắn ngạc nhiên, trong nháy mắt mọi biểu cảm và cảm xúc đều đóng băng.

Thời gian tựa như đang đứng yên trong hư không, tất cả kim đồng hồ bỗng nhiên bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, vặn thành một cục sắt vụn rồi nghiền nát! Trên tay hắn là hạt cà phê, bột cà phê cùng sách hướng dẫn, các bộ phận của chiếc máy xay, toàn bộ "ào ào" đều rơi trên mặt đất………

"Anh đừng nhúc nhích." Bùi Dật trong đầu "ong" một tiếng, "Anh mau nín thở, anh đừng thở."

Đáy mắt Chương Thiệu Trì cũng hiện lên dị sắc, nhưng tuyệt đối không ngốc, đặc biệt nghe lời nín thở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!