Đường hầm tối tăm và hẹp này là một nhánh nhỏ trong hệ thống nước ngầm của Thành phố Venice, thực không chớp mắt một đoạn, rất khó để xác định trên bản đồ vệ tinh, nơi họ bị mắc kẹt, cũng giống như một đoạn ruột thừa ngắn trên bản đồ cấu tạo cơ thể của con người.
Mực nước nhanh chóng dâng lên, mặc kệ đây là do hung thủ cố ý bố trí cơ quan, hay là đợt triều cường hàng tháng Thành Phố Nước này gặp phải, tóm lại, nhìn thấy mực nước trong đường hầm chỉ trong vòng vài phút đã dâng lên.
Hai người họ bị mắc kẹt trong một "Thủy Lao".
Hai bên có hàng rào sắt ngăn lại, đợi đến khi nước dâng lên khoảng không hình vòm phía trên, là có thể dìm chết cả hai người họ ở chỗ này. Đúng là một cái bẫy độc.
Bùi Dật không ngừng gọi điện yêu cầu hỗ trợ và xác định vị trí, đồng thời bơi sang hai bên, sờ mó khắp nơi nhưng không tìm thấy cách mở ra cơ quan, cũng không có chìa khóa. Hắn ở dưới nước liều mạng kéo cái khóa sắt rỉ sét kia nhưng quá nhiều sinh vật phù du và rong rêu màu xanh lục trong nước làm cho tầm nhìn càng ngày càng kém, xung quanh đều ẩm ướt và lạnh lẽo.
Nếu hắn còn có thể cảm nhận được một chút nóng hơi ấm chính là nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bên cạnh hắn, khoảnh khắc này khiến hắn liều mạng muốn thoát khỏi dục vọng. Hắn không cam lòng, không muốn cả hai đều bị vây chết ở đây. Hai người tuy không sinh cùng năm cùng tháng, nhưng hắn cũng không muốn chôn cùng ngày cùng tháng cùng năm ở nơi đất khách quê người, ở cái nơi không thấy ánh mặt trời, không một chút lãng mạn nào.
"Khóa không mở được."
"Rào sắt toàn bộ bị hàn chết, không thể mở được!"
Quá muộn rồi, nước dâng quá nhanh, từng bước đưa họ đến gần khoảng không hình vòm. Cả hai đã gần như gắn vào "trần nhà", hấp thụ lượng oxy còn lại.
Không, không.
Bùi Dật không cam lòng, đây không phải là kết cục hắn muốn, tuyệt đối không thể thất thủ trong đường hầm này, để cho hung thủ thành công.
Hắn luôn nghĩ, cho dù như thế nào cũng phải như Sở Tổng, trải qua núi đao biển lửa oai phong một cõi. Hai mươi năm sau lại vinh quang quay về quê cũ, mặc dù là nằm im trên giường để cho đời sau chiêm ngưỡng dung nhan của hắn, hắn cũng muốn nằm giống như một anh hùng. Nhị Cữu Cữu thân mến của hắn nếu có thể nhớ được tình xưa, hoặc là có người mới cũng mong đừng quên người bạn đời ban đầu, không chắc tương lai còn có thể thường xuyên ở đầu giường làm bạn, nắm lấy tay hắn, lẩm bẩm một câu hai chúng ta đã từng yêu thương nhau…
Bùi Dật quay đầu lại nhìn chằm chằm người đàn ông phía sau, trên mắt vẫn lộ ra một tia đau lòng. Loại đau đớn này, là do thực tế hắn không còn một mình nữa.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được cái gì gọi là tình cảm sẽ trói buộc và liên lụy. Nỗi đau mãi mãi trộn lẫn vào ngọt ngào.
Mấy năm nay vô số lần hắn một mình bước vào hiểm cảnh, đi chân trần trên vách núi nguy hiểm, trước mắt là cuồng phong tàn phá, dưới chân ngọn lửa đang phun trào thiêu đốt. Hắn lẻ loi một mình lên trời xuống đất không sợ gì cả, luôn liều mình để tìm được đường sống trong chỗ chết. Chỉ là lần này, ngàn vạn lần không muốn liên lụy đến người mà hắn quan tâm bên cạnh.
Đội trưởng Bùi hít sâu một hơi, lần thứ hai lặn xuống nước, lần này hắn bắt đầu phá hủy bức tường đá phía trên cửa sắt!
Hắn không ngừng rung đẩy hàng rào sắt cho lỏng ra và cố gắng đục gạch phía trên, trong lúc nguy cấp chỉ có thể làm cách nguy hiểm nhất.
Trên người chỉ có mang theo chiếc gậy co dãn bằng thép là công cụ duy nhất hắn có, chỉ đáng tiếc hắn không có dự tính mang một các xẻng phá núi! Trong vòng vài phút ngắn ngủi hắn liều mạng đào bới, chiếc gậy co dãn bằng thép cũng không chịu nổi, gãy đôi. Hắn bắt đầu dùng tay đào.
Hắn có thể nghe thấy chuyển động phía sau mình. Hai người đều không có oxy, hắn nghe được Chương Thiệu Trì thở nặng nhọc như sắp ngạt.
Cuối cùng hắn cũng không nghe thấy Chương tổng oán trách hắn, mắng hắn, thằng nhóc nhà ngươi, con mẹ nó ngu xuẩn, mấy năm nay làm cái gì, lừa tôi đến cái nơi quỷ quái này?
Khoảng không gian cuối cùng bị nước lấp đầy, và tiếng thở dốc cuối cùng cũng bị nước nuốt chửng. Người phía sau, giờ khắc đó vươn tay ra, nắm chặt eo hắn……
Trước mắt tất cả đều là nước, hốc mắt cũng tuôn ra sóng nước. Bùi Dật điên cuồng đào trên đỉnh vòm, khối gạch rắn chắc. Mười ngón tay nhất định chảy máu, nhìn thấy có thể chui từ dưới đất lên, chỉ còn một chút…… không, không!……
Ở dưới nước, trong nháy mắt hắn đang trên bờ vực tuyệt vọng, hắn nghe thấy được âm thanh, hoảng hốt phát hiện, chẳng lẽ bên ngoài có động tĩnh?
Lính cứu hộ có ở đây không?
Là Giuliano, Nhiếp Nghiên, A Trạch, bọn họ phát hiện ra vị trí "ruột thừa" nhốt hai người bọn họ?
Ở ngay ở bên ngoài, dòng sông đang gợn sóng nước, có người đang đào bới.
Hai bên chỉ cách nhau một cái hàng rào, không nhìn thấy người, nhưng Bùi Dật rõ ràng cảm giác được có người bên ngoài giúp hắn móc khối gạch đó.
Giống như ở giữa sinh tử các loài yêu ma quỷ quái ở trong bóng tối liều mạng với nhau, người ở bên ngoài cũng không công cụ, lại không dám tùy tiện bắn, sợ làm bị thương người bên trong, hình như là dùng báng súng đập, sau đó lại dùng mười ngón tay không để đào bới……
Các mảnh vụn đất đá rơi xuống "ầm ầm" trước mắt.
Vài tiếng trầm đục "bùm bùm", những viên gạch dài phía trên hàng rào rơi xuống, rơi vào trong nước, bị người bên trong và bên ngoài hợp lực đục ra một khoảng trống lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!