Chương 4: (Vô Đề)

Bùi thiếu gia không nói một lời vô nghĩa nào, và cũng không ra vẻ thanh cao, ngoan ngoãn đi qua bên cạnh ông chủ lớn mời rượu —— dù sao cũng không phải lần đầu tiên hầu hạ.

Tất cả mọi người ngồi trong bàn ngoài cười trong không cười, sắc mặt không vui vẻ gì, bầu không khí vô cùng xấu hổ, không ai biết nên nói cái gì.

"Lâu rồi không gặp. Hồi đầu năm có đi dự buổi ra mắt phim《 hải xuyên truyện 》ở Los Angeles không? Diễm Diễm nhà anh bây giờ nổi tiếng rồi nên bận rộn lắm. Còn anh không quay về công ty, không ai chơi cùng với chúng tôi nữa" Hứa Nhiễm chua lòm.

"Phải không đó, tôi không có đi." Bùi Dật rũ mắt uống rượu, "Nó nổi tiếng đến như thế nào?"

"Bộ phim đó là do anh ấy đầu tư sản xuất và đóng vai chính, doanh thu phòng vé cũng còn khá hơn phim《 chiến lang 》, thành tích hơn bốn tỷ " Hứa Nhiễm cảm thấy tên họ Bùi giả ngu, thật sự khó chịu, " Ừ, Phim nói tiếng nước ngoài hay nhất, nói xem anh ấy nổi tiếng như thế nào? "

"Trâu bò thật, hơn bốn tỷ." Bùi Dật thấp giọng lẩm bẩm, "Thằng nhóc kiếm tiền giỏi thật, lại được lòng người"

"Không phải đều là người một nhà sao" Hứa Nhiễm nghĩ thầm yêu tinh này thật biết giả vờ, gia đình các người đúng là rất giỏi giả vờ.

"Cậu ấy là em hay cậu là em vậy?" Chu Bân cũng hứng thú hỏi, một thân như quả thanh long run run.

"A." Bùi Dật không nói gì.

"Kỳ thực tôi đã xem bộ phim đó, em trai cậu có thể đánh đấm thật à? Có thể đánh thật?" Chu Bân thật lòng ngưỡng mộ, phát hiện hôm nay vô tình làm bạn với thân thích của một người nổi tiếng.

"Nó như vậy cũng coi như …… có thể đánh?" Bùi Dật nở nụ cười khinh thường.

"Như vậy tính là thực sự có thể đánh đi?!" Chu Bân thậm chí còn vừa nói vừa múa tay múa chân, bắt đầu bắt chước Đổng Hải Xuyên trong phim điện ảnh, cũng chính là Bùi nhị công tử mỗi lần ra chiêu, rất thích thú và ngưỡng mộ, "Bát quái chưởng kia, một chưởng có thể xẻ trâu cách núi! Hơn bốn tỷ, tôi nghĩ doanh thu phòng vé của bộ phim này chắc có thể vượt qua 《 chiến lang 》"

"Tôi ngay cả bốn trăm triệu cũng chưa thấy qua." Bùi Dật dùng răng gặm mép ly rượu, như loài động vật nhỏ đang gặm nhắm. Đôi môi rất đẹp, tự nhiên nhếch lên, tươi cười nhưng lại lộ ra buồn bực cùng quái dị: "Tiền nhà bọn họ chứ không phải tiền của tôi, tôi có muốn làm gì cũng không cho tôi, tương lai càng không cho"

Chu Bân: "ý của cậu là sao? Hai anh em không tốt sao?"

Bùi Dật ánh mắt say rượu nhìn thẳng: "Nó không phải em ruột của tôi…… nó liên quan gì đến tôi".

Hứa Nhiễm nhanh chóng liếc nhìn ông chủ của mình một cái, Chương Thiệu Trì không nói một lời, không có ý kiến gì. Chu Bân nhẹ nhàng nhéo lỗ tai Bùi Dật, giúp hắn lau sạch đống chất lỏng bắn tung tóe trên bộ đồ.

Ngược lại là Chu thiếu gia rất nhanh liền hiểu được loại chuyện này, gật gật đầu tỏ ý hiểu sâu sắc đồng tình. Chu công tử tới từ Macao, trong nhà cha y đã hơn bảy mươi và y hiển nhiên không phải được vợ cả sinh ra. Mẹ hắn là vợ lẽ thứ ba, lão tam của bà hai không biết bị ai giết chết, mà vợ cả của ba y lúc còn trẻ đã xuất gia niệm Phật. Hội đồng quản trị của công ty nhà y thuộc quyền khống chế của hai trai một gái của bà cả, cơm thừa canh cặn đều không chia cho y, đứa con hoang đàng của bà vợ ba, mỗi tháng chỉ phát cho y hai vạn tiền tiêu vặt, coi như tạo vỏ bọc nhưng đã sớm nảy sinh mâu thuẫn.

Trò chơi ân oán nhà giàu đều như nhau, Chu thiếu gia nghe Bùi Dật uống rượu nói chuyện phiếm thì càng thêm quan tâm, người bạn rượu này rất hợp tâm ý của y.

Hứa Nhiễm mĩm cười: "Tiểu Bùi, anh cùng Diễm Diễm nhà anh, hai ngươi rốt cuộc ai lớn ai nhỏ? Vẫn là anh lớn hả?"

Bùi Dật cũng cười: " Nó lớn. Con người ta tốt xấu gì cũng là đích trưởng tử a bằng không sẽ không điên cuồng như vậy?"

Hứa Nhiễm nhân cơ hội cười nhạo: "Nga, hóa ra anh là do bà hai sinh ra à??"

"Bà hai, bà ba đều không phải," Bùi Dật bỗng nhiên bình tĩnh, nhìn Nhiễm công chúa, "là nhà bọn họ nhặt"

Hứa Nhiễm: "……"

Chu Bân cũng biểu tình ngạc nhiên, nhún vai.

Hóa ra là như thế này, tôi hiểu rồi, Bùi Dật cũng đủ đáng thương.

Hèn chi cái túi "rủng rỉnh" đến mức buộc phải chia sẻ cả tiền boa của gái quán bar. Có một người cha là nhà viết kịch và một người em trai là một ngôi sao lớn đã giành được giải thưởng Golden Phoenix, không có tiền, bốn người ở khoan dưới cùng của tàu du lịch có giường tầng, toàn thân trên dưới đáng giá nhất chính là này bộ âu phục hàng hiệu second

-hand còn nợ tiền thuê của cửa hàng, vì màu sắc không ai thuê, vì vậy giá thuê hàng ngày là rẻ nhất.

Người này có vẻ thực sự nghèo túng, và không ai quan tâm đến.

"Đồng bệnh tương liên" Chu Bân bỏ đi vẽ mặt xấu xa, nghiêm túc mà cùng Bùi công tử cụng ly.

"Đồng bệnh tương liên, thiên nhai lưu lạc." Bùi Dật nhẹ giọng nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!