Chương 3: (Vô Đề)

"Lên bàn đi!"

"Đến đây không? không ai lên tôi lên nha?"

"Anh lại thua một thằng nhóc à, không làm được như thằng nhóc đó thì đi chỗ khác, để tôi làm"

Trong khi mọi người đang say khướt trong men rượu, một thanh niên đôi mắt thanh mảnh, nụ cười khoa trương, đôi môi cong cong, chóp mũi đang nhúm lại lau đồ uống và nước miếng còn vươn trên khóe miệng, nụ cười ấy làm cho cảm giác say lại càng thêm say. Hắn cùng với đám bạn nhậu gần như nửa bò nửa quỳ trên ghế còn muốn lắc lư quanh bàn tiệc cùng với đám vũ công.

Hắn trườn lên bàn với tay lấy ly rượu, người cong như một con mèo lớn, tay chân đều thon dài. Mắt cá chân lộ ra từ ống quần, còn không thèm mang vớ. Mắt cá chân nhô ra bên ngoài, mạch máu màu xanh nhạt uốn lượn dẫn vào phía trong ống quần, mu bàn chân trắng nõn, đang vươn cánh tay ra.

Một đám công tử phóng đãng cũng đến bên bàn tiệc, mọi người đều vươn tay ra nhưng không ai với tới ly rượu ở giữa bàn kia, chỉ có thể thừa dịp loạn lạc đục nước béo cò sờ mó chân các vũ nữ. Chỉ có Bùi công tử, tay dài hơn so với người khác, một tay hắn chen vào khe hở hẹp giữa hai chân các vũ nữ gần chỗ ngồi của mình, rất nhanh chọn lấy một ly rượu chân dài.

"Tay cậu lại dài nhất nữa rồi, ai cho tay cậu dài như vậy! ai cho tay cậu dài!" Chu Bân nắm lấy tay Bùi Dật ôm trọn bờ vai, khinh thường đánh tay hắn, "Cái đó mà gần sao? lại làm trò gì rồi, nói rõ đi? Có phải trên năm đầu ngón tay của cậu mọc ra thêm mấy chiếc đũa đúng không? Nhóc con, cậu là bọ ngựa à!", một đám người nghe được cười lớn.

《Bọ ngựa》 Bùi công tử sờ sờ mặt cười tươi như hoa. Vẻ mặt ngốc ngốc hít mũi thật đáng yêu. Tay dài chân dài nhưng không phải kiểu dị dạng mà là sinh ra để trở nên xinh đẹp hơn.

"Một đôi tay dài hư hỏng" Chu Bân cười nhạo rồi rót rượu cho hắn.

Bùi Dật cầm ly nào trong tay cũng đều uống hết, một lần uống đến hai ly. Bất ngờ từ khóe miệng phun ra chất lỏng màu vàng trắng bắn lên ngực áo làm lộ ra da thịt.

Quán rượu này nằm ngay giữa khoang hạng sang của "Mị ảnh", mỗi đêm đều chật ních người, đêm đêm sênh ca.

Những cô gái giang hồ lên tàu từ cảng Barcelona, xúng xính váy xanh váy đỏ uốn lượn quanh bàn tiệc. Trong ánh đèn mờ ảo, ánh mắt của những vị khách say khướt ướt đẫm mơ màng, suồng sã mập mờ. Sàn nhà xập xình rung động theo《chuyến bay đêm》làm lòng người cuộn sóng lắc lư, những đôi môi đỏ nóng bỏng đang nhảy múa quay cuồng.

Loại quán rượu này không chỉ thu hút lũ con nhà giàu đến để tìm trò chơi tình ái cùng đám yêu nam diễm nữ mà còn giúp cho nhóm thiếu niên nghèo ở khoang dưới chen chân vào ngạch cửa để mở rộng tầm mắt, gặp gỡ một lần kiếm được rất nhiều tiền boa, cho nên nơi này khách rất đông đúc, rồng rắn hỗn tạp.

Con tàu có thể nói là rất lớn, nhưng có có lớn đến đâu cũng chỉ là một chiếc tàu du lịch mà thôi. Cùng ở trên một chuyến tàu, người nên gặp mặt sớm muộn gì cũng phải chạm mặt. Vốn chính là oan gia ngõ hẹp, oan gia ngõ hẹp.

Sao có thể vờ như không biết mặt ai kia?

Hai gã vũ công đầy đặn thướt tha cười lớn xoay người bắt được tay họ Bùi. Những gã đàn ông này lúc đến cao trào đều nhảy hết lên bàn. Bùi Dật đẩy tay bọn họ ra nhưng không thoát được, vô tình tỏ vẻ ngây thơ ngại ngùng rũ mi nở nụ cười. Dù sao những vũ công đó cũng không lão luyện, chỉ thất tha thất thểu đã bị kéo lên trên bàn.

Anh chàng đẹp trai lại ngẩng đầu lên cười, cách đó hơn mười mét, một cặp mắt sắc bén kinh ngạc đáng sợ của Chương tổng. Ánh mắt sắc như lưỡi đao lạnh lẽo chém xuống không khí nóng bỏng xuyên thẳng vào mặt hắn.

Bàn tiệc rung lắc, ly rượu nghiêng ngả, chuyến tàu lay động……

Dòng chảy ký ức đã bào mòn, nháy mắt hóa thành vô số tia sáng kéo dài dưới ánh đèn vàng mờ ảo, hỗn loạn cuốn lấy ánh mắt Chương Thiệu Trì, xé toạc các mạch máu vốn như muốn vỡ ra trong hốc mắt, lại như đang rỉ máu!

Tại sao lại có thể như vậy.

Đây là ở đâu……

Trước khi Chương Thiệu Trì lên tàu, anh đã tìm người kiểm tra danh sách toàn bộ khách du lịch của chuyến tàu. Thậm chí anh còn đem danh sách lái tàu chính, phó lái, phục vụ quán rượu, phòng khiêu vũ, dàn đàn ca hát, những người đốt công ở khoang đáy, đội bảo an, những ai có thể tra được đều đã tra qua một lượt, nhưng một chữ cũng không thấy tên mà anh muốn tìm.

Không, không thể nào ở nơi này.

Nếu như không phải, tại sao những việc nhỏ không đáng gì lại cố tình để lại dấu vết, giải thích như thế nào đây?!. Trên con tàu du lịch được trang bị vũ khí hạng nặng cùng những tay đấm và vệ sĩ, mọi tuyến đường thông qua hải quan đều được tính toán cẩn thận và có mục đích. Hộp xì gà mà lão đầu gấu Siberia thưởng thức lúc rảnh rỗi, có thể bị người khác động tay động chân, dựa vào kinh nghiệm và trực giác tích lũy nhiều năm của Chương tổng, trên thuyền nhất định có người quen.

Anh cả ngày không thể ngồi yên và luôn đi tìm một cái gì đó.

Hành lang chính, phòng cho khách, nhà hàng trên tầng thượng, phòng khiêu vũ, boong trước và sau. Chỉ trừ phòng giá rẻ ở tầng thấp nhất là anh không đến. Tầng này giống như tổ chim bồ câu, một phòng giường tầng bốn người, hắn sẽ không nghèo đến mức phải sống ở đó, phải không? hắn có thể sống ở đó sao?

Trong không khí tràn ngập hương vị kia.

Không bắt lấy được, càng không thể buông tay, làm tim anh đập điên cuồng.

Khoảng nửa giờ trước, anh phát hiện có một nhóm vệ sĩ có trang bị vũ trang đã được thêm vào các phòng cao cấp nhất trên tầng thượng, một số nhân vật cường tráng chưa từng thấy trước đây đột nhiên xuất hiện trên tàu, ngoài ra còn có rất nhiều cặp mắt đỏ ngầu đang theo dõi hai người họ, anh đã âm thầm khẳng định.

"Thật tuyệt, con gấu biến thái kia không có tới" Hứa Nhiễm thì thào, bước vào cửa, hắn nhanh trí nhìn xung quanh tìm cái vị mà hắn sợ nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!