Chương 19: (Vô Đề)

Quân lính thân cận dưới tay mà Ilya thuê, ngày thường nhất định rất lười biếng, kỷ luật không nghiêm, đến thời khắc mấu chốt luôn chia năm xẻ bảy. Đợi đến khi Bùi đội trưởng sờ đến căn phòng nhỏ gần đó, nơi đang giam giữ một vị con tin nào đó, thậm chí ngay cả miêu đạo cẩu động cũng không cần bò mà thoải mái đi vào.

Đúng là dùng tiền không thể mua được lòng trung thành, cống hiến, niềm tin chính nghĩa, chỉ có thể mua được một đám ô hợp làm việc lấy lệ.

Có lẽ, càng xác thực mà hình dung, gian phòng này, thật giống như trong nhiều lớp vòng vây lại vì hắn chừa lại một lối vào, không hề phòng hộ tùy tiện ra vào, chính là đang chờ hắn đến.

Một ống kim loại gần mặt đất ở góc tường khóa sinh viên trẻ bằng còng tay. Bên cạnh có một bát cơm nguội còn sót lại, nhìn bề ngoài và màu sắc nhão nhoét là biết mùi vị không ngon, khó nuốt. Phương thức như vậy trói buộc con tin, thuận tiện cho sinh viên này tiện tay tiếp cận cơm và nước trên mặt đất, không đến mức đói chết, nhưng cũng rất tra tấn người khác.

Cậu sinh viên tội nghiệp thậm chí không thể ngồi thẳng lưng nên chỉ có thể nằm cuộn tròn một bên, gối đầu lên đôi tay đầy sẹo.

Bùi Dật lẳng lặng đi tới trước mặt đối phương, cho đến khi tay anh chạm vào mặt thiếu niên, Ninh Phi Ngữ giống như một con cút sợ hãi, nao núng mở mắt, nghĩ rằng mình sẽ bị người đánh đập, bắt nạt như bao cát để trút giận.

"Còn có thể kiên trì được không?" Bùi Dật đến gần quan sát, "Bạn học Tiểu Ninh? "

"Cậu không bị sốt." Hắn lại quay đầu nhìn vết thương của đối phương, "Chân cậu còn ở đây chứ? Vết thương có bị nhiễm trùng không? "

Ninh Phi Ngữ kịch liệt mà rùng mình, dường như không thể xóa đi ký ức kinh hãi cùng bóng ma tinh thần, thỉnh thoảng nức nở. Bàn chân bị người ta băng bó bừa bãi nhiều lớp gạc lộ ra vết máu. Bùi Dật nhíu mày nhìn một chút, lười quấn băng lại, dứt khoát tiêm cho tiểu tử này một mũi uốn ván.

"Anh, anh là ai ……" Ninh Phi Ngữ trong mắt lướt qua mong đợi mỏng manh, anh là tới cứu chúng tôi sao, anh là tới cứu tôi sao?

Bùi Dật gật gật: "Đúng vậy, tôi là tới giải cứu giáo sư Dương cùng cậu. Cậu đừng sợ."

Hắn dùng mặt nạ 3D có mắt màu nâu bao trùm nửa trên của khuôn mặt, mũi và khuôn mặt cũng đã được sửa đổi chuyên nghiệp, đối phương không nhìn thấy diện mạo thật sự của hắn.

Bên trong quần áo nhồi nhét không ít silicone và chất độn bọt biển, đây đều là những gì Nhiếp tiểu thư dí dỏm dạy cho hắn. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi trên thuyền, kích thước cúp ngực của Nhiếp tiểu thư, đã tăng lên lại đi xuống vài lần, trở thành trò cười trong đội bọn họ.

Hắn dùng lời cười nhạo đối phương nói, "Cô đã qua tuổi dậy thì, phát triển lần hai cũng thôi, sao cô còn có thể co rút hai lần đây!"

Ninh Phi Ngữ mất một lúc mới phản ứng được, sau vài ngày tuyệt vọng, cuối cùng có thể được cứu, anh nắm chắc tay Bùi Dật: "Thật sự có thể, có thể đi ra ngoài sao, giáo sư, giáo sư Dương giáo sư ông ấy…"

"Giáo sư, ông ấy có thể … Sắp đi rồi. "Bùi Dật thương cảm nói, "Tôi vừa rồi đi xem ông ấy, đầu ông ấy bị va chạm lớn như vậy, rất khó cứu chữa. "

Ninh Phi Ngữ tức khắc che mặt khóc thút thít: "Là tôi vô dụng, tôi lúc ấy quá sợ hãi, tôi, tôi……"

Bùi Dật vỗ vỗ đối phương:"Người bình thường thân thể huyết thịt đều sẽ sợ hãi, không cần tự trách."

Ninh Phi Ngữ bắt lấy cọng rơm cứu mạng này: "Anh có thể đưa tôi ra ngoài được không, anh có thể cứu chúng tôi không, đưa tôi ra khỏi đây…"

Bùi Dật nắm ngược lại tay đối phương: "Còn phải đợi một chút, giải quyết hết thủ hạ bảo vệ bên ngoài cùng vị Ilya tiên sinh kia, chúng tôi nhất định sẽ cứu cậu ra ngoài. "

Thuận tay vuốt ngón tay bạn học Tiểu Ninh một lần.

"Có thể đi luôn bây giờ hay không, bây giờ, bây giờ anh dẫn tôi đi đi!" Vẻ mặt của chàng trai trẻ gần như sụp đổ, "Họ luôn luôn đi vào và đánh tôi!" Ô ô ô…"

Bùi Dật: "Cậu yên tâm, sẽ không bỏ lại cậu."

Ninh Phi Ngữ nghi hoặc, không ngừng nhìn mặt của hắn: "Anh rốt cuộc là ai a?"

"Tôi là người tới cứu cậu" Bùi Dật bên môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt, "Đừng nản lòng, hãy mạnh mẽ lên! Bạn gái của cậu vừa nhận được hoa và quà mà cậu đặt cho cô ấy? Cô ấy đã nói chuyện với cảnh sát nội địa của chúng tôi qua điện thoại, Cô ấy biết rằng cậu gặp tai nạn, và cô ấy vẫn đang đợi cậu trở về Trung Quốc, bạn học tiểu Ninh."

Ninh Phi Ngữ cúi đầu không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng bất chợt rơi nước mắt.

Đây là nhiệm vụ được thực hiện trước khi bắt đầu hành động, phải điều tra bối cảnh, bọn họ lên thuyền tìm kiếm và nghĩ cách cứu viện "Mục tiêu số 3", chính là sinh viên Trung Quốc – Ninh Phi Ngữ.

Cho nên Đội trưởng Bùi đã nắm được những thông tin cơ bản của cậu sinh viên này. Một sinh viên giỏi lấy bằng của một trường đại học nổi tiếng trong nước, lại được giáo sư Dương giúp đỡ học bổng xuất ngoại du học, chắc hẳn trong đời chưa bao giờ có chuyện bi hài như thế này.

Chỉ vài ngày trước khi bị cướp, chàng trai này vừa đặt một món quà sinh nhật trên mạng cho người yêu trong nước. Hoa và quà là những thứ rất rẻ, không phải là những thứ đắt tiền, cậu sinh viên này xuất thân từ một gia đình bình thường ở một tỉnh của Trung Quốc và không có tiền, cậu vừa học vừa làm và ra nước ngoài để làm việc.

Bùi Dật là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú khẩn cầu của đứa nhỏ xui xẻo này, vẫn là muốn bỏ lại đối phương rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!