Thấy rõ thế cục trước mắt, biết nguy hiểm rình rập quanh bản thân, Mạnh Tang Du không bao giờ có thể dùng tâm thế được ngày nào hay ngày ấy để tiếp tục sống như trước kia.
Cô ôm A Bảo đi qua đi lại trong điện, sau một lúc lâu đăm chiêu liền đặt A Bảo vào trong cái giỏ liễu trên sạp, bảo Phùng ma ma chuẩn bị giấy bút, viết thư cho cha ở biên cương xa xôi.
Vừa viết được mấy chữ, một thái giám phụ trách tìm hiểu tin tức đã quỳ ở bên ngoài điện cầu kiến. Bích Thủy nhíu mày đi ra ngoài, một lát sau mặt trầm xuống bước vào, âm giọng như thể đã mất tiếng, "Nương nương, vừa rồi đã có tin tức, sau khi Hoàng thượng rời khỏi Bích tiêu cung liền trở về Kiền thanh điện, chưa đến một khắc đã chọn thẻ bài của Hiền phi nương nương, bây giờ đang trên đường đến Giáng tử cung."
Bị một gã đàn ông không rõ lai lịch chiếm giữ thân thể, nếu ngày sau Hoàng thượng tỉnh lại, Hiền phi chắc chắn phải chết! Giả như chủ tử nhà mình không dùng thuốc để né tránh kiếp nạn này, lúc đó hẳn sẽ rơi vào kết cục giống như Hiền phi!
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh rịn đầy trên mặt trên đầu Bích Thủy, Ngân Thúy cùng Phùng ma ma cũng có phản ứng, vừa sợ, vừa hận Lương phi đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Gương mặt chó của Chu Vũ Đế đã vặn vẹo thành hình gì không rõ, cơn giận dữ bạo ngược cứ ăm ắp nơi lồng ngực, chỉ chực bùng nổ. Sáu năm quý trọng sáu năm che chở, kết quả đổi lấy là như thế này ư? Sai khiến một tên giả mạo dâm loạn hậu cung? Hắn còn có thể nói gì?
Hắn đã không còn lời nào để nói.
Mạnh Tang Du nghe tin xong ngây ngẩn cả người, cầm bút đứng trước bàn bất động rất lâu.
"Nương nương, chúng ta có nên đi cứu Hiền phi hay không?" Phùng ma ma lưỡng lự hỏi.
"Cứu như thế nào? Nói cho cô ta biết Hoàng thượng là giả? Cô ta tin chắc? Đừng để đến lúc cô ta quay ngược chụp cho chúng ta cái mũ tà thuyết mê hoặc người khác!
Đầu tiên là nương nhờ Hoàng hậu, lợi dụng sự che chở của Hoàng hậu thuận lợi sinh Hoàng tử, sau đó lại phản bội hại chết Hoàng hậu, Hiền phi cũng chẳng phải người hiền lành gì! Còn nữa, ngay cả người bên gối là ai cô ta cũng nhận không ra thì ta đánh thức cô ta bằng cách gì?
Ma ma, chuyện này đã tới mức không thể vãn hồi, chúng ta phải nuốt xuống bụng, không thể nói cho bất luận kẻ nào, bằng không sẽ hại đến Hoàng thượng, cũng tự đưa đầu mình vào rọ!" Mạnh Tang Du để bút xuống, chầm chậm xoa xoa thái dương, dung nhan xinh đẹp lộ rõ vẻ mệt mỏi, không còn tươi sáng như lúc nãy.
Phùng ma ma vâng vâng tuân mệnh, không bao giờ đề cập tới việc cứu Hiền phi nữa.
Nghe nói về bộ mặt thật của Hiền phi, trái tim sắp nứt vỡ của Chu Vũ Đế đã hoàn toàn chết lặng. Như lời Tang Du nói, ngay cả người bên gối mình cũng nhận không ra, cho dù Hiền phi có bị vấy bẩn thân thể cũng chỉ có thể trách cô ta, không đổ lỗi cho bất cứ ai được, sao lại oán đến Tang Du chứ.
Ngân Thúy bước lên ấn ấn huyệt thái dương cho chủ tử mình. Bích Thủy thấy chủ tử gác bút, cũng thả thỏi mực trong tay xuống, chần chờ hỏi, "Nương nương, người còn viết thư không ạ?"
Mạnh Tang Du thở dài, thấp giọng nói,
"Ta đang nghĩ, bị cái sừng to như vậy cắm lên đầu, nếu khi Hoàng thượng tỉnh lại biết chúng ta nắm được ẩn tình, hắn sẽ giết người diệt khẩu không? Nếu như bức thư này tới được tay cha, những ngày sau chẳng biết sẽ như thế nào, Hoàng thượng vừa thấy chúng ta sẽ nhớ tới nhục nhã ngày hôm nay, chắc sẽ hận không thể trừ khử cho thống khoái."
Thân thể Phùng ma ma lảo đảo, run giọng nói, "Làm sao có thể chứ? Chúng ta làm thế cũng vì cứu Hoàng thượng!"
Khuôn mặt Mạnh Tang Du đầy nét châm chọc, "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, đừng coi thường lòng tự trọng của đàn ông."
Chu Vũ Đế không còn tâm trạng nào so đo mấy cái sừng trên đầu, Mạnh Tang Du nghi ngờ đã khiến lòng hắn đắng chát. Trước mặt nàng, trẫm còn đáng để nói tự trọng nữa không?
Để nàng xoay tới xoay lui để nàng đùa nghịch, cuối cùng còn tự hóa thành xấu xí giả vờ ngoan ngoãn chọc nàng vui vẻ, trẫm đã nỗ lực bù lại sai lầm trước kia, vì sao nàng cứ mãi nghĩ về trẫm một cách tiêu cực như vậy? Đây gọi là tạo nghiệp chướng không thể sống yên ổn ư?
Cái mũi hắn nghèn nghẹt, không tự chủ được phát ra âm thanh ư ư rên rỉ nơi cổ họng.
Lực chú ý của Mạnh Tang Du lập tức dời sang người A Bảo, vội vàng đến bên cạnh sạp dịu dàng vuốt ve lưng chú, bốn chân A Bảo lập tức ngừng ngọ nguậy.
Ông tướng con càng lúc càng dính người!
Kéo A Bảo đang viết ba chữ "Ôm ôm mà" trong mắt vào lòng mình, Mạnh Tang Du buồn cười nghĩ.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Giả vờ không biết?" Phùng ma ma cũng đi theo tới bên sạp, nhỏ giọng hỏi.
Làm như không biết là tốt nhất, chuyện nguy hiểm như vậy Tang Du không được dính vào. Trước tiên trẫm nhất định phải nhanh chóng tìm được Tuấn Vĩ, để gã bảo vệ Tang Du thật tốt. Nếu trẫm chưa thể tỉnh lại, phải để gã đem Tang Du ra cung, đưa tới bên cạnh Mạnh quốc công.
Có Mạnh quốc công bảo vệ, cho dù Đại Chu dấy lên chiến tranh loạn lạc khắp nơi Tang Du cũng có thể yên ổn mà sống. Chu Vũ Đê âm thầm cân nhắc.
"Ngồi im một chỗ cũng chỉ có thể chờ chết! Thôi được rồi, bất cứ giá nào, cùng lắm thì chờ Hoàng thượng tỉnh lại cầu xin hắn nể tình cha cứu giá tha ta một mạng. Quá lắm thì Hoàng thượng cho ta một phần thưởng hậu hĩnh cùng địa vị cao hơn, sau đó tống ta ra sang một bên, nhắm mắt làm ngơ. Như vậy cũng tốt, vừa có quyền vừa nhàn rỗi, lại chẳng cần phải hầu hạ thằng đàn ông mạt rệp đó, ta thoải mái tự do." Huống hồ Hoàng thượng có thể tỉnh hay không thì chưa biết. Câu nói cuối cùng bị Mạnh Tang Du nuốt xuống. Tay trái cô ôm A Bảo, tay phải cầm bút, lần thứ hai viết thư.
Làm sao trẫm có thể đẩy nàng đi xa được chứ? Thật oan cho trái tim trẫm! Tang Du, trẫm sai rồi! Sau này nhất định trẫm sẽ đối với nàng thật tốt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!