"Nếu đại bá thích ăn thì mai con để dành cho bá nhiều chút." Thừa Tuyển Doãn vừa thu dọn đồ xong, dắt xe lừa đi cùng Ngưu đại bá, "Xe này bá muốn để ở đâu?"
Ban đầu hắn định đợi lúc Ngưu đại bá tan ca thì cùng về làng, ai ngờ món mì lạnh bán nhanh hơn dự tính, mới giữa trưa đã hết sạch, mà Ngưu đại bá phải tối mịt mới xong việc. Thế là hắn định trả xe cho ông, rồi tự đi mua ít đồ trong huyện, sau đó thuê xe khác về.
Ngưu đại bá còn đang ngơ ngác, nghe hắn hỏi thì nói: "Nếu không vội thì đợi đến tối đi cùng ta về."
Chứ không thì thuê xe lừa lại tốn tiền, mà chưa chắc hôm nay Lư Lão Nhị có lên huyện không.
Thừa Tuyển Doãn khéo léo từ chối. Trong lòng hắn chỉ mong sớm được về với Đường ca nhi, dù có phiền chút cũng cam lòng.
Ngưu đại bá cũng không ép, dắt xe lừa đi luôn: "Để ta dắt giúp cho, ngươi đi làm việc đi."
Thừa Tuyển Doãn cảm ơn, không nghỉ lấy một chút nào đã nhanh chóng rời đi.
—
Cảnh Đường Vân đang ngồi ngoài sân đan dép rơm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra cổng, chẳng thấy ai, lại cụp mắt xuống thất vọng.
Cũng không biết đồ ăn của phu quân bán thế nào rồi.
Ngưu thẩm đang hắt nước ngoài sân thấy cậu cứ ngóng ra ngóng vào thì không nhịn được cười, nói: "Đừng ngó nữa, chưa về sớm vậy đâu."
Cậu đặt đôi dép đã đan xong sang một bên, hướng qua hàng rào gỗ thấp hỏi: "Tướng công con có nói khi nào về không ạ?"
"Không nói." Ngưu thẩm xách thùng nước đi vào, "Nhưng chắc là sẽ về cùng ông lão nhà ta."
Nếu đồ ăn bán không chạy, Thừa Nhị còn tiếc tiền thuê xe nữa là.
Cảnh Đường Vân nghe vậy, trong mắt loé lên chút suy nghĩ. Đợi Ngưu thẩm đóng cổng lại, cậu liền chạy vội về nhà cất dép rơm đi, vác cuốc, len lén rời khỏi nhà.
Việc ngoài ruộng còn chưa làm xong, tranh thủ lúc phu quân không ở nhà, cậu làm lén một chút chắc không ai biết đâu.
Vừa tới cửa, Thừa Tuyển Doãn đã thấy Cảnh Đường Vân đang như ăn trộm khóa cửa lại, dáng điệu rón rén nhìn trước ngó sau trông đáng yêu muốn chết.
Hắn suýt bật cười, nhưng vội nén lại, im lặng đi tới phía sau cậu, ho mạnh một tiếng.
Cảnh Đường Vân giật bắn, "A" một tiếng, quay lại thấy là hắn thì đôi mắt sáng rực lên, mừng rỡ nhào vào lòng hắn.
"Phu quân ơi!"
Thừa Tuyển Doãn bị cậu bất ngờ ôm chặt lấy, tim mềm nhũn cả ra, nhưng khi nhìn thấy cái cuốc bị cậu quẳng xuống đất, hắn nghiêm mặt không nói gì.
Cảnh Đường Vân lúc này mới thấy chột dạ, rụt rè buông hắn ra, nhỏ giọng hỏi: "Sao phu quân về nhanh vậy? Em còn định ra đầu làng đón mình cơ mà."
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày hỏi: "Mang theo cuốc đi đón tôi à?"
Cảnh Đường Vân: "..."
Thấy giấu không được, cậu dứt khoát quay lưng lại mở cửa, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đi vào.
Thừa Tuyển Doãn vừa tức vừa buồn cười.
Càng lúc càng gan rồi đấy.
Hắn giả vờ không giận, đặt gùi xuống, cùng Cảnh Đường Vân sắp xếp đống đồ vừa mua về.
Cảnh Đường Vân tưởng vậy là qua ải rồi, bèn mon men lại gần hắn hỏi: "Phu quân, hôm nay bán được bao nhiêu tiền vậy?"
Cậu thấy rồi nha, lương bì bán sạch trơn luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!