Chương 7: Món lương bì

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đường ca nhi!" Thừa Tuyển Doãn vội ôm cậu vào lòng, lập tức cởi áo ngoài quấn chặt lấy cậu, thấy môi cậu đã tím tái, mắt hắn đỏ rực lên.

Cảnh Đường Vân run cầm cập vì lạnh, nhưng vẫn cố gượng cười, giọng khẽ an ủi:

"Em không sao, không lạnh lắm."

Thừa Tuyển Doãn nắm chặt tay cậu, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Lương thị, giọng nghẹn máu: "Nương! Nếu người muốn tôi chết, tôi nhận! Nhưng Đường ca nhi vô tội!"

Lương thị thấy hắn phản ứng như thế, lại tưởng là hắn mềm lòng, tức giận đến mất cả lý trí: "Ai bảo mày không chịu về làm việc! Mạng mày là tao cho đấy, tao bảo mày chết thì mày phải chết!"

Người xung quanh nghe thấy liền xì xào bàn tán.

"Trời ơi, đến hổ còn không ăn thịt con mà!"

"Bà ta vừa mới nói gì vậy? Đến kẻ thù cũng không độc miệng như thế!"

"Lương thị này thiên vị từ xưa đến giờ rồi mà, nhưng làm mẹ mà như vậy thì đúng là..."

"Phân gia rồi thì làm sao còn bắt người ta làm không công được?"

"Nhà họ Thừa đúng là vô lý quá rồi!"

Thừa Tuyển Doãn bế Đường ca nhi trong tay, ánh mắt tuyệt vọng mà kiên quyết: "Nương, mạng tôi đúng là các người cho, lúc chưa phân gia tôi vì cái nhà này mà liều sống liều chết, phân gia rồi, đã thỏa thuận mỗi tháng ba trăm văn, một xu tôi cũng không thiếu!"

Giọng hắn bỗng trầm xuống, lạnh đến tê người: "Nhưng ngoài khoản đó ra, tuyệt đối không còn gì nữa!"

Lời này vừa nói ra, người xung quanh lại bàn tán râm ran.

"Ba trăm văn một tháng á? Nhà tôi đi làm thuê dưới huyện cả tháng cũng chưa tới số đó!"

"Không biết à? Trước giờ tiền bạc trong nhà họ Thừa đều là Thừa Nhị đi săn kiếm về, giờ phân gia, chẳng phải bòn rút hắn thì còn ai?"

"Nói vậy mới nhớ, nhà này mọi việc đều là Thừa Nhị làm hết."

"Còn gì nữa! Hai anh em nhà đó, một đứa làm ra tiền, một đứa xài tiền. Đọc sách mà có thi đậu tú tài gì đâu?"

Thừa Đại Tài nghe đến câu đó thì mặt đỏ bừng. Lương thị là người chẳng thể chịu ai chê bai con trai mình, lập tức chỉ vào người phụ nữ vừa nói câu đó mà chửi: "Con trai tao là nhân tài đọc sách! Tú tài thì ăn thua gì? Nó sau này còn phải thi đậu cử nhân! Lũ đàn bà lắm chuyện, còn dám nói nữa tao xé xác ra!"

Người đàn bà kia cũng chẳng phải dạng vừa, hai người liền lao vào cãi nhau um trời đất.

Còn Thừa Tuyển Doãn thì đã bế Đường ca nhi nhanh chóng quay về nhà.

Về đến nơi, hắn đặt Cảnh Đường Vân nằm lên giường, tay lập tức cởi áo cậu. Cảnh Đường Vân hoảng sợ giữ chặt tay hắn: "Để em tự cởi cho."

Thừa Tuyển Doãn mặt đen như than đứng dậy, lấy khăn vải lau khô tóc cho cậu, thấy cậu cứ chậm chạp c** q**n áo, hắn sốt ruột, kéo chăn bọc chặt lấy cậu, nghiến răng: "Nằm yên ở đây, tôi đi đun nước."

Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn gật đầu, đợi hắn đi rồi mới lén lút cởi hết đồ ướt, chui lại vào trong chăn.

Thừa Tuyển Doãn chẳng mấy chốc đã đun xong nước nóng, bưng vào trong phòng. Vừa bước vào đã thấy Đường Vân nằm trong chăn, quay đầu chớp mắt với hắn, vẻ mặt đầy nịnh nọt. Hắn thì mặt vẫn lạnh tanh: "Tự rửa hay để tôi rửa?"

Cảnh Đường Vân đỏ mặt: "Em tự rửa, mình ra ngoài đi."

Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, thấy tóc đã khô gần hết mới chịu quay người đi ra.

Đường ca nhi lau người, mặc đồ xong mới gọi với ra ngoài: "Xong rồi."

Không biết Thừa Tuyển Doãn đã đứng chờ ngoài cửa bao lâu, vừa nghe cậu gọi là bước vào ngay, tay cầm một bát gì đó trắng trắng mềm mềm, thơm thơm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!