Trời vừa hửng sáng, một ông lão mặc áo vải thô gánh hai giỏ trúc lớn đầy mè đến gõ cửa viện làm nước sốt. Ông rụt rè hỏi người bên trong, chính là Thừa Tam Tự: "Chỗ này có thu mua mè không?"
Thừa Tam Tự cười ôn hòa, đáp: "Có thu."
Cậu ta hỏi lại: "Lão bá từ đâu đến?"
Khuôn mặt nhăn nheo của ông lão lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Ta đến từ thôn Đa Đậu bên cạnh."
Trước Tết, Thừa Tuyển Doãn từng hứa sẽ thu mua mè từ các thôn khác với giá ba văn một cân. Trong thôn có người tin, có người không.
Nhà ông lão ở ngay cạnh nhà Hùng Lực Hiển, nghe nói phu lang của Thừa Tuyển Doãn – Đường ca nhi chính là cháu ruột của Hùng Lực Hiển. Ông tin vào nhân phẩm của Hùng Lực Hiển, nên đã đem một nửa ruộng nhà mình để trồng mè.
Giờ mè đã chín, ông nghe ngóng thấy vẫn chưa có ai từ thôn ngoài mang mè đến bán cho Thừa Tuyển Doãn, trong lòng vừa thấp thỏm vừa hồi hộp. Ông sợ Thừa Tuyển Doãn chưa bắt đầu thu mua, càng sợ hơn nếu Thừa Tuyển Doãn đổi ý không mua nữa.
Nếu là trường hợp đầu thì còn đỡ, ông chỉ mất hai giỏ mè này thôi, vì số mè còn lại vẫn còn trên ruộng, chỉ sợ hái sớm quá Thừa Tuyển Doãn không lấy. Nhưng nếu là trường hợp sau, thì ba tháng lao lực của ông xem như uổng phí, bao nhiêu mè không bán được, chỉ tổ lãng phí!
May mà bây giờ nghe Thừa Tam Tự xác nhận, tâm trạng bất an trong lòng ông mới yên ổn đôi chút.
Thừa Tam Tự kiểm tra chất lượng mè xong, đem hai giỏ cân thử: "Tổng cộng năm mươi ba cân."
Cậu ta lấy tiền từ túi trong ngực ra, đếm một trăm năm mươi chín văn rồi đưa cho ông lão: "Lão bá xem lại xem có đúng không."
Ông lão run rẩy cầm lấy tiền, tay còn run run, xúc động nói: "Đúng! Đúng rồi đấy!" Tuy trong lòng đã tính sẵn, nhưng khi thật sự được cầm số tiền chắc nịch trong tay, cảm giác đó vẫn hoàn toàn khác biệt.
Thừa Tam Tự thấy ông lão mồ hôi đầm đìa liền bảo ông chờ một chút, rồi từ trong viện bưng ra một ly nước ấm: "Làm phiền lão bá, lúc về nếu tiện thì truyền lời giúp ta, từ hôm nay, ta sẽ thu mua mè ở xưởng."
Viện làm nước xốt quá nhỏ, không chứa nổi nhiều mè như vậy, nên cậu ta định chuyển việc thu mua sang bên xưởng.
Hôm nay Đường ca nhi cũng sẽ đến, việc buôn b*n n**c xốt đã bị kiên quyết đoạt lấy từ tay cậu.
"Được, được, được!" Ông lão liên tục đáp ba tiếng "được", uống xong nước liền gánh hai giỏ trống, bước đi phấn chấn.
Ông phải nhanh chóng quay về thu hết mè ngoài ruộng rồi gánh tới xưởng để bán. Nếu đến muộn, sợ người tới đông quá, đến lượt mình thì đã bị chen lấn ra ngoài rồi.
Chuyện ông lão bán mè thành công cho Thừa Nhị rất nhanh đã lan rộng mấy thôn xung quanh. Những người trong thôn còn đang do dự cũng vui vẻ hớn hở bắt đầu thu hoạch mè, có người tay chân lanh lẹ, chưa tới giữa trưa đã gánh từng giỏ mè tới xưởng.
Thừa Tam Tự đã sớm có mặt tại xưởng, vừa thấy từ xa có người lục đục kéo tới, liền hét to: "Bên trái trước để cân và kiểm tra chất lượng mè, không vấn đề gì thì sang bên phải nhận tiền và điểm chỉ vào sổ!"
Dân làng nghe vậy liền ùn ùn kéo về phía bên trái.
Ngưu Tử đã đứng đợi ở đó từ lâu, cậu ta là người được Đường ca nhi mời tới giúp, tiền công mỗi ngày là mười lăm văn. Khoản công ấy không hề thấp, cậu ta nhất định phải làm việc cho đàng hoàng, tuyệt đối không để lẫn mè hư, mè mốc vào trong.
Một phụ nữ da dẻ đen nhẻm dẫn đầu đoàn người, vẻ mặt đầy căng thẳng, vội vàng đặt sọt xuống trước mặt Ngưu Tử: "Tôi đã chọn toàn là mè tốt nhất rồi."
Ngưu Tử gật đầu đáp lại, khi kiểm tra vẫn rất cẩn trọng. Sau khi xác nhận mè đạt chất lượng mới cân: "Tổng cộng ba mươi tư cân."
Cậu ta đưa cho người phụ nữ một mảnh giấy có ghi chữ "ba mươi tư", những mảnh giấy này là do Thừa Tam Tự viết sẵn từ trước, hôm qua còn bỏ nguyên một ngày để dạy Ngưu Tử nhận hết các con số từ một đến một trăm.
Người phụ nữ nhận lấy mảnh giấy, ánh mắt vừa hoang mang vừa sợ hãi. Cô không hiểu tại sao mè của mình lại chỉ đổi được một tờ giấy này?
Thừa Tam Tự đứng bên vẫy tay gọi: "Cầm mảnh giấy sang đây tính tiền."
Người phụ nữ như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng chạy tới, đưa tờ giấy cho Thừa Tam Tự. Cậu ta hỏi rõ họ tên, quê quán, số cân mè bán lần này, ghi chép xong mới tính tiền cho cô. Sau khi cô xác nhận không sai lệch, cậu ta bảo cô điểm chỉ vào cột ghi họ của mình.
Thế là xong một lượt mua bán.
Những người khác thấy người phụ nữ kia thuận lợi nhận được tiền, trong lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng cũng nóng ruột đến mức thiếu điều chen chân lên trước.
Ngưu Tử lạnh mặt đi vài phần, trầm giọng quát: "Từng người một xếp hàng! Kẻ nào gây rối, xưởng sẽ không bao giờ thu mè của người đó!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!