Chương 5: Dầu thực vật

Nghe ra cậu bắt đầu sốt ruột, Thừa Tuyển Doãn mới tiếc nuối buông tay, lau khô tay, kéo bàn gỗ lại gần giường, tới khoảng cách vừa đủ để Cảnh Đường Vân với tới rồi mới dừng.

Hắn rót một chén nước nóng, nhấp nhẹ một ngụm rồi để xuống, "Còn hơi nóng, chờ chút rồi uống."

Cảnh Đường Vân thấy hắn dùng chung chén với mình, toàn thân ngượng như bốc lửa, nhưng vẫn không quên việc chính, "Mình lại ra ngoài bận bịu nữa sao?"

Thừa Tuyển Doãn cúi người hôn nhẹ lên má cậu, "Ừ, ngoan nhé."

Chuyến đi xuống trấn lần này tiêu tốn gần ba lượng bạc, cộng thêm mười lượng từ tay Lương thị, giờ trong nhà chỉ còn khoảng hai mươi bảy lượng. Nghe có vẻ nhiều, nhưng với hắn thì chẳng thấm vào đâu.

Đường ca nhi những năm trước cực khổ đã tổn hại đến căn nguyên, bây giờ tuy chưa rõ ràng, nhưng vài năm nữa sẽ khiến cậu khổ sở vô cùng.

Hắn phải tranh thủ lúc còn kịp để điều dưỡng thân thể cho cậu.

Muốn điều dưỡng thì phải có tiền.

Mà hai mươi bảy lượng bạc... không đủ.

Cảnh Đường Vân mím môi, thấy Thừa Tuyển Doãn vừa đứng dậy định ra ngoài, vội nói: "Đợi đã."

Cậu cởi áo bông ra đưa cho hắn, thấy hắn cau mày liền nhanh tay kéo chăn trùm kín người, chớp mắt nói: "Mình mặc áo vào đi, ngoài trời lạnh. Em có chăn, em không ra ngoài đâu."

Nhìn cậu như sắp khóc đến nơi nếu mình không chịu nghe, Thừa Tuyển Doãn cuối cùng cũng không đành lòng từ chối.

Hắn đi lại mặc áo vào, đưa tay chọt nhẹ chóp mũi ửng đỏ của cậu, "Nói lời phải giữ lời đó."

Đường ca nhi gật đầu lia lịa, chỉ đến khi hắn đóng cửa đi ra ngoài rồi, cậu mới che mặt, mắt cười cong cong.

Thừa Tuyển Doãn thức trắng cả đêm, đến khi trời tờ mờ sáng cuối cùng cũng luyện được dầu thực vật. Nhìn chậu dầu ép thủ công trong vắt ánh vàng nhạt, hắn mới chậm rãi thở phào.

Dù hắn nắm rõ phương pháp trong lòng bàn tay, nhưng kiếp trước vì không có thực thể, chưa từng thực hành bao giờ.

Cả đêm không ngủ khiến cơ thể hắn rã rời, hắn rửa mặt qua loa, nấu nồi cháo, xào chút rau dại hái được hôm qua, thấy trời vừa sáng liền bưng cháo và rau vào phòng.

Tưởng rằng sẽ thấy Đường ca nhi ngủ say trên giường, ai ngờ lại thấy cậu dựa vào đầu giường, nhắm mắt, trong tay còn nắm cây kim và chiếc áo lót đang may dở.

Chỉ nhìn cỡ áo là biết cậu đang may cho hắn.

Hắn thấy nghẹn ngào, trách mình không để ý.

Cảnh Đường Vân không hề ngủ, sao cậu có thể yên tâm để hắn một mình thức trắng đêm?

Có lẽ vì sợ hắn phát hiện sẽ bắt đi ngủ, nên đến đèn cậu cũng không dám thắp.

Hắn đặt cháo và rau lên bàn, nhẹ tay lấy cây kim và áo ra khỏi tay cậu, đang định nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống thì Cảnh Đường Vân lại tỉnh dậy.

Cậu còn đang ngái ngủ, ngẩn người nhìn hắn một lúc rồi dường như nhớ ra gì đó, lông mi khẽ run, cúi đầu tránh ánh mắt hắn.

Thừa Tuyển Doãn nào có nỡ trách cậu điều gì, chỉ dịu giọng nói: "Ăn chút gì rồi ngủ tiếp nhé."

Đường ca nhi đã sớm ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước bọt, nhưng vẫn không quên nói: "Cùng ăn, cùng ngủ."

Thừa Tuyển Doãn cố ý trêu: "Muốn ngủ cùng tôi đến vậy sao?"

Đường ca nhi lập tức đỏ mặt, "Mình nói bậy."

Cậu đẩy hắn ra định chạy, nhưng chưa kịp bước khỏi một bước đã bị Thừa Tuyển Doãn kéo về, "Ngồi yên, để tôi mang nước nóng lại."

"Dạ..." Đường ca nhi ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhúc nhích.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!