Chương 49: Ốc Dữ phẫn nộ

"Phu quân, mình…" Cảnh Đường Vân giờ mới phát hiện ra mình lại bị Thừa Tuyển Doãn lừa nữa, nhỏ giọng lầm bầm: "Phu quân cứ hay gạt em."

Thừa Tuyển Doãn dắt con bò đang gửi nhờ ra, đỡ Cảnh Đường Vân ngồi lên xe, dịu dàng xoa xoa bụng cậu: "Nếu tôi không gạt em, thì phu lang của tôi cùng với con tôi sẽ phải nhịn đói mất."

Cảnh Đường Vân chớp chớp mắt, mím môi cười ngượng: "Em quên mất là mình có thai luôn."

Cậu mới biết mình mang thai chưa được mấy ngày, bị Ốc Dữ dọa một trận như thế, cả đường đi đầu óc cứ trống rỗng, làm gì còn nhớ tới chuyện mình đang có thai.

Thừa Tuyển Doãn: "……"

Quả nhiên, hắn vẫn nên trói Cảnh Đường Vân bên cạnh mình cả ngày mới được.

Về tới thôn, Thừa Tuyển Doãn viết một phong thư, bảo Thừa Tam Tự đánh xe đưa đến trạm dịch.

Chuyện tào phớ không thể giấu được nữa, Ốc Dữ sớm muộn gì cũng sẽ lại tới gây chuyện, hắn không thể ngồi yên chờ chết.

Cảnh Đường Vân hỏi: "Thư gửi cho Cầm công tử à?"

Thừa Tuyển Doãn gật đầu. Ốc Dật, em gái của Ốc Dữ là tiểu thiếp của Tể tướng đương triều Hướng Tuyệt, điều khiến Ốc Dữ có thể tung hoành ngang ngược ở huyện Sơn Hương cũng là dựa vào chỗ dựa đó.

Tướng Tuyệt từ lâu đã có dã tâm mưu phản, kiếp trước mãi đến khi hắn ta bị giết, những việc mà Ốc Dữ làm mới bị đưa lên trước mặt Thánh thượng.

Về chuyện mưu phản của Hướng Tuyệt, hắn không rõ ngọn ngành, nhưng hắn biết rõ ở Đăng Châu, Hướng Tuyệt có một mỏ sắt.

Kiếp trước, Hướng Tuyệt sai thuộc hạ giả làm sơn tặc, bắt bách tính, ép họ ngày đêm luyện binh khí cho mình. Sau khi mưu phản thất bại, Hướng Tuyệt cho người cho nổ tung cả mỏ sắt, hàng vạn bách tính vùi xác trong lòng núi.

Khi Vạn Bách Phiếm dẫn người đuổi đến nơi, điều họ thấy chính là dãy núi nhuộm đỏ máu tươi. Chuyện này có tính chất vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa số người thương vong lại quá nhiều, vì vậy sớm đã lan truyền khắp nơi.

Kiếp trước, tri phủ Cầm Châu – Cầm Trác – không bị liên lụy trong vụ mưu phản của Hướng Quyết, nhưng điều đó không có nghĩa Cầm Mạnh Liên sẽ tin hắn, lại càng không có nghĩa Cầm Trác sẽ giúp hắn.

Nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn cũng chẳng muốn mạo hiểm dùng đến chiêu này.

"Đường ca nhi," Thừa Tuyển Doãn khẽ thở dài, "Tôi muốn mua núi, tôi muốn dựng một căn viện trên núi."

Hắn có lý do để làm vậy. Thao Thiết có thể trấn áp muôn thú, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, Đường ca nhi ở lại trên núi vẫn có thể tự cung tự cấp, an thân giữ mạng.

Cảnh Đường Vân kiễng mũi chân khẽ xoa đầu phu quân, nhẹ giọng bảo: "Đừng nghĩ nữa phu quân, mình không có tiền mà."

Thừa Tuyển Doãn: "…" Câu này đúng là đâm vào tim.

"Cộc cộc." Tiếng gõ cửa viện vang lên, Thừa Tuyển Doãn đi ra mở cửa.

Thừa Tam Tự ôm trong ngực một túi vải to, thấy hắn thì lập tức nhét thẳng vào lòng hắn: "Cuối cùng tôi cũng tóm được hai người rồi!"

Thừa Tuyển Doãn nghiêng người tránh chiếc túi: "Tiền này vẫn nên để cậu giữ mà?"

Từ khi Thừa Tam Tự thay Đường ca nhi làm việc ở xưởng, tiền b*n n**c xốt cũng để cậu ta giữ.

Không phải họ sợ tiền nóng tay, mà là xưởng đã xây xong, khoản tiền này có mục đích riêng, họ không thể động vào.

Thừa Tam Tự suýt nữa khóc luôn: "Thừa Nhị à, cả đời này tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, hai người cũng quá tin vào định lực của tôi rồi đấy? Nhỡ đâu tôi nhịn không nổi, ôm tiền bỏ trốn thì làm sao?"

Cảnh Đường Vân từ trong phòng bước ra, nghe vậy liền cười cong cả đôi mắt: "Tôi với phu quân đều tin cậu."

"Nhưng tôi lại không tin chính mình…" Thừa Tam Tự ôm túi tiền cứ như ôm phải bọc khoai nóng, ban đêm ngủ cũng phải ôm theo, sợ làm mất gần trăm lượng bạc này, khiến cậu ta cả đêm ngủ chẳng yên.

Thừa Tuyển Doãn vỗ vỗ vai cậu ta: "Không sao đâu, sắp tới là cậu sẽ có cơ hội tiêu hết chỗ tiền này rồi."

Thừa Tam Tự run lên: "Tiêu kiểu gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!