Chương 48: Họ Ốc bắt người

Lần này Cảnh Đường Vân thật sự bị dọa sợ đến mức hồn vía lên mây, dù đang được Thừa Tuyển Doãn ôm chặt trong lòng, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Thừa Tuyển Doãn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu từng chút một, không ngừng trấn an, mãi đến khi hơi thở của cậu dần ổn định mới cẩn thận đặt cậu xuống giường.

Hắn lo nếu để cậu giữ nguyên tư thế đó quá lâu thì cơ thể sẽ bị tê. Tay vừa rời khỏi người Cảnh Đường Vân, cậu liền thở mạnh một cái, sắc mặt lộ rõ vẻ bất an.

Thừa Tuyển Doãn vội vàng đặt tay trở lại, cởi áo khoác nằm xuống bên cạnh cậu, gắt gao nhìn cậu, chẳng thể nào chợp mắt.

Khi Cảnh Đường Vân tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã tối đen.

Cậu vẫn nằm trong vòng tay Thừa Tuyển Doãn ôm chặt, tư thế này tuy không thoải mái, nhưng lại khiến cậu cảm thấy yên tâm vô cùng.

Thừa Tuyển Doãn khẽ vuốt lại những sợi tóc rối trên trán cậu, dịu dàng hỏi: "Mình tỉnh rồi à?"

Cảnh Đường Vân dụi đầu vào ngực hắn, khẽ khàng nói: "Xin lỗi phu quân, em lại làm chuyện sai rồi."

Nếu cậu không tự ý đến xưởng khóa cửa, thì đã chẳng để Thừa Đại Tài tìm được cơ hội uy h**p đến đứa nhỏ trong bụng.

Hơi thở Thừa Tuyển Doãn chợt khựng lại, qua một lúc mới nhẹ cắn vành tai cậu, không dám dùng lực, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: "Em đúng là đồ nhóc hỗn xược!"

Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn đáp: "Vâng, em là như thế."

Nhưng phu quân luôn luôn tha thứ cho đứa nhóc hỗn xược là cậu.

Thừa Tuyển Doãn vò mạnh mái tóc cậu một trận, rốt cuộc vẫn chẳng nỡ nổi giận thực sự.

Trời vừa tờ mờ sáng, Thừa Tuyển Doãn đã dẫn Cảnh Đường Vân vào huyện, đi thẳng đến quán ăn Đa Dư. Hách Đa Dư thấy sắc mặt Thừa Tuyển Doãn không tốt, vội vã mời hai người vào trong.

Thừa Tuyển Doãn đi thẳng vào vấn đề: "Nhờ Hách huynh giúp tôi một việc."

Hách Đa Dư lập tức nghiêm sắc mặt: "Cậu cứ nói."

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lóe lên tia hàn ý: "Tôi muốn khiến Thừa Đại Tài bị kẹt lại trong huyện, không thể ra ngoài, cũng không thể quay về thôn."

Chỉ cần Thừa Đại Tài còn ở trong thôn một ngày, hắn sẽ chẳng thể nào yên lòng.

"Chờ hắn vào thành, việc này dễ làm thôi." Hách Đa Dư đồng ý ngay.

Thừa Tuyển Doãn cảm tạ rồi dắt Cảnh Đường Vân rời đi, vừa rẽ qua một ngã rẽ thì bị một đám gia đinh chặn lại.

Từ giữa đám người, Tầm Du bước ra, cười giả lả mà không giấu sự chế giễu: " Chủ nhân nhà ta mời hai vị một chuyến."

Thừa Tuyển Doãn xoay người chắn trước mặt Cảnh Đường Vân, ánh mắt quét qua đám người cầm gậy trước mặt, trầm giọng nói: "Chủ các ngươi "mời" người như vậy sao?"

Tầm Du thu lại nụ cười, điềm đạm nói: "Chỉ cần các vị phối hợp, mấy thứ này cũng chẳng cần dùng tới."

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống: "Dẫn đường đi." Có Cảnh Đường Vân ở đây, hắn không thể động thủ với bọn chúng được.

Ốc Dữ rất hài lòng với sự biết điều của Thừa Tuyển Doãn, phất tay áo nói: "Mời."

Thừa Tuyển Doãn vừa đi vừa thấp giọng trấn an: "Đừng sợ, không sao đâu."

Có Cầm Mạnh Liên chống lưng, nhà họ Ốc không dám làm càn.

Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn, bình tĩnh đáp: "Có phu quân ở đây, em không sợ."

Cậu chỉ sợ phu quân bị thương.

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn càng thêm dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!