Chương 47: Bị Thừa Đại Tài quấy rối

Cảnh Đường Vân giải thích: "Những nước phân này gom lại, phu quân con có việc dùng."

Hách thị kinh ngạc: "Thứ bẩn thỉu như vậy thì dùng được vào việc gì?"

"Phu quân nói nếu dùng đúng cách, sẽ có tác dụng rất lớn." Cảnh Đường Vân không nói nhiều, "Nếu mọi việc thuận lợi, mấy tháng nữa sẽ rõ thôi."

Đám công nhân tuy còn nghi ngờ nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.

Lý chính nghe nói Thừa Tuyển Doãn xây một cái nhà xí, đích thân đến hỏi: "Nhà xí này, dân trong thôn có dùng được không?"

Thừa Tuyển Doãn cười nói: "Tất nhiên là dùng được."

Hắn dừng một chút: "Chỉ là nước phân kia là thứ tốt, nếu dân làng dùng nhà xí thì sau này tuyệt đối đừng đến đòi phân với tôi."

Không phải là vì tiếc mấy thứ đó, mà là vì phiền phức.

Lý chính quả quyết: "Tuyệt đối không có chuyện đó!"

Thứ này trong làng ai cũng cảm thấy dơ bẩn, làm gì có ai muốn đi xin.

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống: "Để phòng bất trắc, phiền ông nói trước với mọi người trong làng một tiếng."

Lý chính đáp: "Được, chuyện nhỏ."

Sau khi cả làng biết có thể đến nhà xí, nơi đó người tới người lui không ngớt, thậm chí còn hay có tình trạng phải xếp hàng vài người. Một thời gian, nhà xí trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thôn. Mỗi lần đi xong, người làng kéo quần đi ra đều phải khen một câu: "Cái nhà xí này thật tốt, không giống trong huyện chút nào."

Người khác phụ họa: "Đúng vậy! Ở trong đó sáng sủa, mà cũng sạch sẽ không hôi!"

Có người cảm thán: "Đều nhờ có Thừa Nhị cả."

Thừa Tuyển Doãn nghe những lời ấy, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Kiểu nhà xí này là hắn học được từ Hỗn Độn Thiên Thư, hắn chỉ thấy như vậy thì sạch sẽ hơn, tiện cho việc thu gom nước phân, không ngờ lại được mọi người khen tới tấp.

Hắn quấn khăn mỏng lên mặt, xắn tay áo xách thùng phân ra ngoài, không quên dặn: "Đường ca nhi, em đứng xa một chút."

Nghe nói phu lang có thai khứu giác sẽ nhạy cảm hơn, hắn sợ mùi làm cậu khó chịu.

Cảnh Đường Vân ngoan ngoãn lùi lại vài bước, nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn Thừa Tuyển Doãn.

Lâm thị nghe chuyện, cố ý đến xem náo nhiệt, bà ta bịt mũi, vẻ mặt chán ghét: "Thừa Nhị, ngươi không thấy ghê sao? Dơ chết đi được, ngươi lại còn là người làm đồ ăn."

Bà ta ngừng lại, ánh mắt lóe sáng. Nếu để người trên huyện biết Thừa Nhị chơi đùa với phân, còn ai dám mua gia vị của hắn nữa?

Cảnh Đường Vân chỉ hỏi: "Lâm thẩm, nhà xí dùng có tốt không?"

Lâm thị mặt sầm xuống, ngượng ngùng nói: "Ta còn có việc, đi trước!"

Lần trước theo Thừa Kỳ đến gây sự, Thừa Nhị thật sự đã ghi tên hết bọn họ lại, không thu nhận hàng hóa nữa. Vì chuyện đó, nhà họ chỉ có thể trơ mắt nhìn những nhà khác kiếm tiền, sống ngày càng khấm khá. Còn nhà bà ta vốn là gia đình khá giả trong làng, nay lại dần bị người khác vượt mặt.

Lần này nếu lại làm phật lòng Cảnh Đường Vân, chẳng lẽ cậu còn không cho bọn họ dùng cả nhà xí?

Nghĩ vậy, bà ta càng chạy nhanh hơn.

"Đường ca nhi." Ngưu Tử tìm đến, mặt đầy hớn hở: "Xưởng xây xong rồi, khi nào hai người đi khóa cửa?"

Nhà xây xong, phải do chủ nhân đến làm lễ "khóa cửa".

Cảnh Đường Vân thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn đang bận, quay đầu nói: "Tôi đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!