Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn âm trầm hẳn đi: "Y muốn đến tìm huyện lệnh đề nghị việc triều đình chiêu binh."
Trăm năm trước, ba nước Dư Quốc, Trình Quốc và Sở Quốc lập minh ước, kết thúc chiến loạn, từ đó ba nước chia nhau thiên hạ. Nhưng mấy năm gần đây, nước Trình và Sở rục rịch không yên, liên tục xâm phạm biên cảnh nước Dư, có dấu hiệu liên thủ.
Nước Dư có binh lực hùng mạnh, nhưng vì quốc thổ cằn cỗi, sản lượng lương thực thấp, thánh thượng nhân từ, không nỡ tăng thuế, nên quốc khố quanh năm thâm hụt. Nếu thật sự khai chiến, nước Dư tất gặp nguy.
Có điều, chiến thần của Dư Quốc — Vạn Bách Phiếm — đang lúc tráng niên, khiến hai nước Trình Sở vẫn còn kiêng dè, nếu có đánh thì cũng chưa đến mức lập tức khai chiến.
Ở đời trước, hắn chỉ nghe người trong thôn nói chiến sự không ổn, quốc thổ của nước Dư ngày càng thu hẹp, nhưng huyện Sơn Hương vì nằm nơi hẻo lánh xa chiến tuyến, nên đến lúc Cảnh Đường Vân mất vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi chiến tranh.
Cảnh Đường Vân lo lắng: "Thư đến muộn, e là Cầm công tử cũng bị trì hoãn bởi chuyện này."
Thừa Tuyển Doãn gật đầu, ánh mắt sâu xa.
Vạn Bách Phiếm đến tận lúc đầu bạc vẫn lăn lộn nơi chiến trường, lấy máu giữ đất nước. Nếu Dư Quốc bại trận, Vạn Bách Phiếm ắt không thể sống.
Cảnh Đường Vân cảm thấy tâm trạng hắn hơi khác lạ, bèn hỏi: "Phu quân, mình đang nghĩ gì vậy?"
Thừa Tuyển Doãn hoàn hồn, dịu giọng: "Đường ca nhi, mình đi nha môn mua người đi."
Sau khi xưởng chế biến gia vị hoàn thành, hắn cần rất nhiều người làm, người ngoài không thể tin tưởng, chỉ có thể mua về. Hắn vốn định đợi xây xong xưởng mới đi mua, nhưng chuyện chiêu binh khiến hắn nhận ra mình còn nhiều việc phải làm, không thể mãi giam mình trong bếp nấu gia vị được.
Cảnh Đường Vân mắt mở to: "Sợ là bạc trong tay mình không đủ."
Thừa Tuyển Doãn im lặng hồi lâu, nói: "Cầm huynh hẳn còn đang ở trong huyện."
Cảnh Đường Vân: "…"
Đường gập ghềnh, Thừa Tuyển Doãn lót nhiều lớp đệm trên ván xe, chắc chắn Đường ca nhi không bị xóc nảy mới đỡ cậu lên xe.
Hắn đánh xe đến huyện thành, vừa đến cổng huyện thì gặp đúng lúc Cầm Mạnh Liên chuẩn bị rời khỏi huyện Sơn Hương.
Cầm Mạnh Liên trông thấy họ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lời chào chưa kịp thốt ra thì đã nghe Thừa Tuyển Doãn thẳng thắn hỏi: "Cầm huynh còn bao nhiêu bạc trên người, có thể cho tôi mượn được không?"
Tần Mạnh Liên: "... Hai người tới huyện thành, chẳng lẽ chỉ để tìm tôi vay tiền?"
Thừa Tuyển Doãn mỉm cười nhẹ: "Đúng thế."
Cầm Mạnh Liên rất muốn xoay người rời đi ngay lập tức, tiếc là phải giữ phong độ. Cảnh Đường Vân cũng bất đắc dĩ: "Số bạc kiếm được từ việc bán gia vị mấy hôm nay đều đã đổ vào cái hố xưởng gia vị rồi, bọn tôi thật sự không còn dư dả mà mua người nữa."
Thừa Tuyển Doãn tiếp lời: "Mua người làm gia vị, chẳng bao lâu nữa có thể cung cấp thêm cho huynh nhiều hàng hơn."
Khóe miệng Cầm Mạnh Liên khẽ co rút. Hai phu phu này rõ ràng phối hợp rất ăn ý, đến đây là để đào tiền của ý mà!
Y hít sâu một hơi: "Nhiều nhất là một trăm lượng."
Thừa Tuyển Doãn chắp tay: " Cầm huynh thật hào phóng."
Cầm Mạnh Liên chẳng muốn hào phóng chút nào, nhưng một mình đấu không lại hai vợ chồng nhà này, đành cắn răng rút bạc ra rồi giận dữ rời đi, suốt đường không ngừng lẩm bẩm kết bạn sai người.
Thừa Tuyển Doãn dẫn Cảnh Đường Vân vào dịch trạm, gửi lá thư viết sẵn cho Trần Nhiễu Bình, sau đó mới đưa cậu đến nha môn.
Cảnh Đường Vân tò mò: "Phu quân, mình viết gì trong thư thế?"
"Tháng sau là đại thọ sáu mươi của Hoàng Thái hậu, tôi bảo Trần Nhiễu Bình nhân dịp này dâng phương pháp làm tào phớ lên Thánh Thượng."
Thánh Thượng luôn lo nghĩ cho bách tính, nếu thấy món ăn hữu dụng, chắc chắn sẽ cho truyền bá rộng rãi khắp thiên hạ. Đến lúc đó, đậu vốn bị xem là vô dụng sẽ trở thành một loại lương thực tốt, giúp những nhà nghèo khó không đủ gạo cơm cũng có thể no bụng.
Việc truyền bá cần thời gian, và thời gian ấy đủ để Trần Nhiễu Bình kiếm được khoản tiền lớn, mua đủ lương thực giúp huyện Sơn Hương vượt qua thiên tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!