Thừa Tuyển Doãn chỉ cảm thấy đầu óc như bị sét đánh, "Em ấy ngất là vì đứa nhỏ sao? Có thể bỏ nó không? Nếu bỏ thì có tổn hại gì đến thân thể em không?"
Mọi người: "…" Thừa Tuyển Doãn này đúng là thật sự không ưa trẻ con.
Lưu lang trung với sắc mặt tối sầm, mắng hắn: "Nói bậy! Là vì chạy gấp quá, chưa kịp thở nên mới ngất xỉu! Liên quan gì đến đứa nhỏ!"
Thừa Tuyển Doãn lúc này mới thở phào, toàn thân như được thả lỏng, "Vậy khi nào em ấy sẽ tỉnh? Cơ thể em ấy có ổn không?"
Lưu lang trung đáp, "Chỉ cần tĩnh dưỡng cẩn thận, sẽ không có vấn đề gì."
Vì câu nói ấy, Thừa Tuyển Doãn quên luôn đóng cổng viện tương xốt, cũng chẳng buồn để ý đến mọi người hay hai con sói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Đường ca nhi, thận trọng bế về nhà.
Trên đường, chỉ cần gặp một hòn đá nhỏ, hắn cũng căng thẳng như gặp địch, sợ vấp ngã làm rơi Đường ca nhi.
Thế nên, đoạn đường đáng ra chỉ cần nửa khắc là đi hết, hắn lại mất gần nửa canh giờ mới về đến nơi.
Trước cổng viện làm tương, Tiểu Trung và Tiểu Thiên ngoắc đuôi tiễn người trong thôn rời đi, chờ đến khi không còn bóng dáng ai nữa, hai con sói đồng loạt cụp đuôi xuống.
Làm chó thật mệt. Vẫy đuôi đến mỏi luôn rồi.
Tiểu Thiên tự kiếm ăn, ngoạm phần cơm bị Thừa Tuyển Doãn làm rơi về nhà, Tiểu Trung thì giơ chân sau lên đá cửa viện đóng "rầm" một tiếng. Cả thôn Thiên Trùng lại chìm vào yên tĩnh như cũ.
Đường ca nhi tỉnh lại khi trời đã sáng hẳn.
Thừa Tuyển Doãn cả đêm không chợp mắt, vừa thấy cậu tỉnh, liền hấp tấp giải thích chuyện tối qua.
Đường ca nhi nhìn hắn, gương mặt bỗng đỏ bừng, ngạc nhiên nói, "Phu quân, thì ra thân thể nữ tử là như vậy đó hả."
Thừa Tuyển Doãn lúc này mới phản ứng kịp — ở nước Dư, nữ tử và ca nhi cũng có thể kết hôn, nhưng trường hợp ấy cực kỳ hiếm.
Hắn đen mặt, giữ lấy đầu Đường ca nhi, để cậu chỉ có thể nhìn vào mình.
"Đường ca nhi, chuyện tối qua em nhìn thấy, lập tức, ngay lập tức quên hết cho tôi!"
Hàng mi dài đen nhánh của Đường ca nhi khẽ run, "Nhưng lỡ thấy rồi, sao quên hết được…"
Thừa Tuyển Doãn giận càng thêm giận.
Đường ca nhi hỏi: "Phu quân, hôm qua em vì sao lại ngất vậy?"
Thừa Tuyển Doãn đặt tay lên bụng cậu, mặt lộ vẻ khó xử, "Mình có rồi."
Ban đầu Đường ca nhi chưa hiểu, mãi một lúc sau mới nhận ra điều gì đó, liền đưa tay sờ bụng mình, ngây ngô cười, "Em thật sự có rồi sao? Bao lâu rồi?"
Thật khó tin, trong bụng cậu lại có một sinh linh bé nhỏ. Một đứa trẻ là của cậu và phu quân.
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn hơi phức tạp, "Được hai tháng rồi." Hắn thật không ngờ, một câu nói đùa tối qua lại ứng nghiệm đến thế.
Đường ca nhi lần đầu mang thai, ngơ ngác hỏi, "Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Mình chẳng cần làm gì cả." Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, "Lưu phu lang nói thân thể mình không sao."
Cũng có nghĩa là, tên gian nhân kia chỉ mới động tay vào gói thuốc hôm kia. Nghĩ lại hắn không khỏi run người. Nếu Đường ca nhi thực sự uống phải thang thuốc đó, chỉ e đứa nhỏ trong bụng cũng không giữ được.
Nếu thật sự như vậy, để Đường ca nhi biết sự thật, cậu sẽ đau lòng biết chừng nào.
Đường ca nhi nhìn quầng thâm dưới mắt hắn, xót xa nói, "Phu quân, nghỉ một chút đi."
"Ngủ không nổi." Thừa Tuyển Doãn giờ đầu óc vẫn căng như dây đàn, "Có thấy khó chịu chỗ nào không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!