Chương 44: Đường ca nhi mang thai

Cảnh Đường Vân đưa Tiểu Trung và Tiểu Thiên đi xong, lần chần trở về tới cửa nhà, cậu đẩy cửa viện, thò đầu vào nhìn một vòng thấy sân vắng tanh thì nhẹ nhõm thở phào, bước chân cũng nhẹ nhàng đi vào.

"Rầm." Sau lưng bỗng vang lên tiếng đóng cửa, nhưng rõ ràng cậu chưa hề khép cửa lại. Cả người Cảnh Đường Vân cứng đờ, xoay người lại, chớp mắt cười nịnh nọt: "Phu quân à..."

Thừa Tuyển Doãn nửa cười nửa không, nói: "Về rồi à?"

Cảnh Đường Vân khẽ gật đầu, "Ừm, nhớ phu quân quá."

Thừa Tuyển Doãn ôm cậu vào lòng, cười dữ tợn: "Em vừa nãy dám đối xử với tôi như thế nào, còn nhớ không?"

Cảnh Đường Vân vốn rất biết điều, nghe vậy liền ngoan ngoãn nhận lỗi: "Em sai rồi, phu quân."

Thừa Tuyển Doãn cảm thấy cần thiết phải cho cậu biết rằng nhận sai không phải vạn năng. Hắn đè cậu lên cổng sân mà hung hăng "trả thù", cho đến khi đôi môi Cảnh Đường Vân sưng đỏ mới chịu buông tha.

"Thừa Nhị! Mở cửa!"

Bên ngoài vang lên tiếng Lương thị đầy khí thế. Cảnh Đường Vân sợ đến dựng cả tóc gáy, Thừa Tuyển Doãn vội dỗ: "Không sao đâu, để tôi ra mở cửa."

Hắn mở cửa ra, thấy cả nhà Thừa Uông đứng ngay đó. Lương thị là người lên tiếng trước: "Dù có bao nhiêu bất hòa đi nữa, thì Tết đến vẫn phải sum vầy chứ?"

Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn tối lại, liếc qua bên thấy có không ít người trong làng đang lén nhìn sang, trên mặt hắn lập tức nở nụ cười: Nương nói phải, vào đi."

Hắn nghiêng người nhường lối, Lương thị ngẩng cao đầu bước vào, Thừa Uông chắp tay sau lưng, vừa vào cửa đã bắt đầu đánh giá quanh sân.

"Chỗ này sửa sang cũng khá đấy."

Lương thị nhìn quanh, ánh mắt tham lam: "Thừa Nhị, cái nhà bọn ta ở hay bị gió lùa, ta già rồi, thân thể yếu, đêm ngủ rét run, mà nhà con thì rộng rãi sáng sủa, hay là nhường cho bọn ta ở đi?"

Thừa Uông ra lệnh: "Còn các ngươi thì dọn về cái xưởng làm tương kia!"

Thừa Tuyển Doãn đóng cửa lại, sắc mặt lạnh hẳn: "Có vẻ như các người quên mất tôi từng nói gì rồi."

Sắc mặt Lương thị biến đổi, giận dữ: "Ý ngươi là sao? Chúng ta là cha mẹ ruột của ngươi đấy! Xin cái nhà ở thôi mà cũng không cho?"

Thừa Tuyển Doãn chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Tôi dám nhường, còn các người dám ở không?"

Thừa Uông khinh thường: "Có gì mà không dám!"

Thừa Tuyển Doãn quay sang nhìn về phía Thao Thiết, mắt hơi nheo lại: "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Thao Thiết lườm hắn một cái, rồi vèo một cái lao lên người Thừa Uông, cắn mạnh vào cổ lão. Thừa Uông theo phản xạ hét lên, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị Thừa Tuyển Doãn nhét đầy đất vào mồm. Lương thị nhất thời mặt mày trắng bệch, lảo đảo lùi về sau, nhưng ngay sau đó cũng bị Thao Thiết lao tới, cắn trúng y hệt vị trí đó.

Bà ta đau đến mức tưởng như sắp chết, vươn tay cầu cứu Thừa Đại Tài, kẻ vẫn im lặng nãy giờ. Nhưng Thừa Đại Tài lại đang nhìn Cảnh Đường Vân đăm đăm như mất hồn, lẩm bẩm: "Cậu thật sự là Đường ca nhi à?"

Lần trước nương gã từ nhà lý chính trở về, đột nhiên không bắt gã đi làm thuê ở xưởng tương nữa, còn chủ động lấy tiền trong phòng đưa cho gã. Lúc đó gã đã nhận ra nương mình còn nhiều tiền hơn hắn tưởng, nhưng bà không chịu đưa hết một lượt, bắt phải mỗi lần quay về mới được nhận.

Lần này gã quyết tâm lấy cho bằng hết, nhưng nương có vẻ đã đề phòng, cứ chần chừ mãi không chịu đưa, gã mới nảy sinh ý định trộm cắp.

Điều khiến gã tức giận là nhà Thừa Nhị gộp lại chỉ có chưa đến mười lượng bạc. Gã không cam lòng, đoán rằng chắc chắn Thừa Nhị giấu tiền ở chỗ khác, nên mới thuyết phục cha mẹ tới cướp nhà để điều tra thêm.

Nếu hôm nay nhà Thừa Nhị vẫn ăn to uống lớn, chứng tỏ tiền bạc giấu ở nơi khác; còn nếu bắt đầu chắt bóp thì là ngoài mặt phô trương mà thôi.

Khi bước vào sân, gã định quan sát thử Thừa Nhị đang làm món gì thì lại nhìn thấy Cảnh Đường Vân – và lập tức như bị hóa đá, tim đập loạn lên.

Mấy tháng không gặp, Cảnh Đường Vân giờ đây đẹp đến kinh ngạc.

Ngay cả những nam kỹ đứng đầu thanh lâu cũng không thể sánh với cậu dù chỉ một phần vạn.

Nỗi hối hận như dâng trào muốn nuốt chửng gã. Gã nhìn gương mặt tinh tế, làn da mịn màng của Cảnh Đường Vân, chỉ biết nghĩ: người đẹp đến nhường này, đáng lẽ ra phải thuộc về ta mới đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!