Chương 43: Một phen hú vía

Thừa Tuyển Doãn không dám quay đầu lại, hắn sợ sẽ để lộ cảm xúc.

Hắn đi vào phòng bếp, dưới ánh nến lờ mờ, hắn mở từng gói thuốc ra, bày từng vị thuốc ra nền đất, đếm kỹ từng món một. Cuối cùng mới phát hiện, mỗi gói thuốc đều bị thêm vào một vị không có trong đơn.

Đối với người ngoài nghề mà nói, thuốc bắc nhìn cái nào cũng hao hao như nhau, hắn không phân biệt được vị nào là lạ, cũng không biết trước đây có từng tự tay sắc thuốc độc cho Cảnh Đường Vân uống hay không.

Hắn muốn đưa Cảnh Đường Vân đi gặp lang trung, nhưng cả người hắn run rẩy không ngừng, không cách nào nhúc nhích được.

Hắn sợ… sợ không chịu nổi nếu nghe thấy kết quả từ miệng lang trung.

[Thừa Tuyển Doãn! Ngươi lại dám hạ độc Đường ca nhi! Ta nhìn lầm ngươi rồi!]

Một bóng đỏ như lửa vọt vào từ cửa, hai vuốt hợp lại xé nát những mảnh thuốc khô như lá úa.

Thừa Tuyển Doãn như chợt nghĩ đến gì đó, đột ngột túm lấy Thao Thiết đang xông vào, gằn giọng hỏi: "Ngươi nhận ra được độc dược, đúng không?"

Thao Thiết nhìn đôi mắt đỏ rực của hắn, sợ đến đơ cả não.

"Có đúng không? Ngươi nói đi!" Thừa Tuyển Doãn điên cuồng siết chặt cổ nó.

Thao Thiết đau quá la oai oái, vừa rên vừa gào: [Đúng đúng đúng! Ta là Thao Thiết cơ mà!]

Đây là bản năng từ khi nó sinh ra. Nếu không biết phân biệt độc dược, một Thao Thiết đáng thương, yếu ớt, vô dụng như nó làm sao sống nổi trong rừng hoang? Nhỡ ăn nhầm chút đồ độc là toi mạng rồi.

Thừa Tuyển Doãn lại hỏi: "Trước kia thuốc Đường ca nhi từng uống có độc không?"

[Đương nhiên là không!] Thao Thiết dựng hết lông lên, giận dữ hét: [Ta sao có thể để Đường ca nhi tốt như vậy mà đi uống thuốc độc được!]

Vừa dứt lời, nó bỗng thấy thân thể nhẹ bẫng, chớp mắt đã rơi thẳng xuống đất, lại lần nữa thành cái bánh nát. Lập tức bùng nổ.

[Thừa Tuyển Doãn, ngươi ức h**p Thao Thiết quá đáng rồi!]

Nó giơ vuốt định chiến một trận sống mái với hắn, ngẩng đầu lên lại thấy Thừa Tuyển Doãn ngồi bệt dưới đất, mồ hôi lạnh đầm đìa, mắt đỏ hoe, cười mà như khóc.

Thao Thiết nổi giận, Thao Thiết cạn lời… Thế này thì bản Thao Thiết còn đánh kiểu gì nữa!

Nó giận đến phát cuồng, cào đất mài vuốt, chợt cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, liền thấy Thừa Tuyển Doãn đang cẩn thận gói lại từng gói thuốc, trong mắt ánh lên tia u ám.

Thao Thiết run rẩy từng cọng lông, vội vàng rút vuốt về.

Không phải chứ? Không phải chứ? Nó còn chưa động tay động chân gì, Thừa Tuyển Doãn đã nhỏ mọn nghĩ cách ám hại nó rồi sao?

Nó rón rén nhón chân, len lén đi ra ngoài. Lúc này, tìm Đường ca nhi chắc là sẽ giữ được mạng. Ai ngờ còn chưa kịp ra khỏi cửa, cổ đã bị siết chặt, thân thể lơ lửng giữa không trung.

Thừa Tuyển Doãn xách gáy nó đặt lên chỗ thuốc, lạnh giọng: "Ngửi đi."

[Chỉ toàn mùi thuốc, ngươi muốn ta ngửi cái gì?]

"Ngươi không phải Thao Thiết sao?"

[Thừa Tuyển Doãn, đừng ép Thao Thiết quá đáng!] Nó là Thao Thiết chứ không phải chó!

"Ừ." Thừa Tuyển Doãn gằn một tiếng, ấn đầu nó sát vào đống thuốc, suýt nữa làm nó ngất vì mùi nồng.

Thừa Tuyển Doãn hừ lạnh một tiếng đầy khó chịu, vung tay ném Thao Thiết ra sau, chỉnh lại quần áo rồi bước về phía phòng nhỏ.

Thao Thiết ngã cái rầm lần ba, điên cuồng gào lên: [Thừa Tuyển Doãn, ngươi cứ chờ đó cho ta!]

Trong phòng, Cảnh Đường Vân ngồi trên ghế, tay v**t v* chú sói con nhè nhẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!