Tuy nhà chứa củi lộn xộn, nhưng chẳng thiếu thứ gì. Dù sao thì ở đây nhìn qua cũng chỉ toàn là củi đã chẻ sẵn, vừa nặng lại vừa chẳng đáng tiền, tên trộm tự nhiên sẽ không lấy.
Hắn bước đến góc phòng chứa củi, dời hai chồng củi khô ra, nhặt lên một gói vải rách nát như rác rưởi nằm tận dưới cùng, tay nâng nâng cảm nhận được sức nặng quen thuộc, ánh mắt hắn trầm xuống.
Cây cao đón gió, sau khi mua đất mua bò, hắn không dám để tiền ở cùng một chỗ nữa, vì vậy mới ngầm cho phép Cảnh Đường Vân đem phần lớn bạc đưa cho hắn xây xưởng.
Hắn nhét gói vải vào trong áo, dọn dẹp lại phòng chứa củi cho gọn gàng, rồi vòng về phòng bên nhìn Cảnh Đường Vân đang ủ rũ cau mày, hỏi: "Đường ca nhi có thể giúp tôi một việc không?"
Cảnh Đường Vân ngẩng đầu nhìn hắn: "Phu quân muốn em giúp gì vậy?"
Thừa Tuyển Doãn chỉ vào đống chăn đệm bị cắt nát: "Giúp tôi vá lại mấy cái chăn đệm này."
"Phu quân..." Cảnh Đường Vân mím môi, "Chúng mình có thể không dùng lại mấy cái chăn đệm đó không?"
Lý trí cậu biết như vậy là lãng phí, cậu không nên nói thế. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc chăn đệm mà mình đắp phải chỗ này vá một miếng, chỗ kia chắp một miếng, cậu lại thấy trong người khó chịu.
Nếu là cậu của trước đây, chỉ cần có chăn đắp ấm là vui rồi, nhưng giờ thì sao lại trở nên như vậy? Cậu rũ mắt xuống, tự giận mình sống không biết tiết kiệm.
Thừa Tuyển Doãn xoa đầu cậu, bật cười: "Tôi sao nỡ để Đường ca nhi đắp mấy cái chăn rách đó chứ?"
Cảnh Đường Vân mắt hoe đỏ, nói: "Nhưng chúng mình không còn tiền mà?"
Thừa Tuyển Doãn đưa gói vải cho cậu: "Tiền của tôi vẫn còn đây."
Cảnh Đường Vân xúc động mở gói vải ra, nhìn thấy bên trong có mấy chục lượng bạc thì không khỏi bật cười vui vẻ.
Cậu cẩn thận buộc chặt gói lại, rồi đưa trả cho Thừa Tuyển Doãn: "Phu quân giữ đi."
Tiền mà cậu giữ thì quá dễ bị tìm thấy.
Thừa Tuyển Doãn lấy từ trong gói ra năm lượng bạc, nhét vào túi tiền của Cảnh Đường Vân, nói: "Số tiền này tôi giữ lại là để trả công cho thợ, nếu không có cái lý do ấy, chắc tôi tiêu sạch từ lâu rồi."
Cảnh Đường Vân nhớ đến dáng vẻ tiêu tiền như nước của Thừa Tuyển Doãn, cau mày nói: "Vậy đợi xây xong xưởng rồi, số tiền này cứ để em giữ đi!"
Thừa Tuyển Doãn mang ý cười trong mắt: "Được."
Cảnh Đường Vân hỏi: "Chăn đệm chúng mình không dùng, thì vá lại để cho ai?"
Thừa Tuyển Doãn nhìn ra ngoài cửa: "Cho khách mới đến dùng."
Mặt trời đã ngả về tây, Thừa Tuyển Doãn chở Cảnh Đường Vân cùng ngồi xe bò đến viện chế tương. Lúc này đám thợ đang chuẩn bị tan làm, Thừa Tuyển Doãn lái xe bò vào, đem từng món đồ đã chuẩn bị phân phát cho họ.
Bọn họ vốn định từ chối, nhưng chẳng ai nói lại được Thừa Tuyển Doãn.
Ngưu thẩm vừa thấy bên trong có cả tào phớ, món mà mọi người thèm nhỏ dãi, thì cười rạng rỡ: "Tôi đã nói sao hôm nay Thừa Nhị không bán, hóa ra là để dành cho chúng tôi!"
Hách thị trong lòng ấm áp: "Thừa Nhị có lòng rồi."
Mọi người mang đầy tay đồ rời khỏi viện, ai nấy đều trở về nhà mình. Chẳng bao lâu sau, chuyện này lan khắp cả làng, khiến không ít người ghen tỵ đến đỏ mắt.
Nam thị đang giặt đồ bên bờ sông, nước mùa đông lạnh thấu xương, tay nàng ta ngâm trong nước đến đỏ bừng. Nghe được chuyện này, nàng liền siết chặt quần áo trong tay, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
"Nghe nói đã có người đến nhà thằng câm nói chuyện cưới gả rồi đấy."
"Giờ thằng câm đúng là miếng bánh thơm, tuy nó không biết nói, nhưng người ta kiếm được tiền nhiều mà!"
"Thật tốt quá! Xưởng của Thừa Nhị bao giờ tuyển thêm người nữa nhỉ?"
Một nhóm phụ nữ khác đang giặt đồ gần đó tụm lại bàn tán, mặt mày đầy vẻ hâm mộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!