Chương 41: Mua sắm Tết

Thời gian như cát trôi qua kẽ tay, chớp mắt đã thấy nhà nhà treo câu đối xuân.

Cảnh Đường Vân ôm lò sưởi tay đứng trước cửa, ngửa đầu chỉ đạo Thừa Tuyển Doãn: "Lệch rồi, qua bên này chút nữa đi phu quân."

Thừa Tuyển Doãn dời câu đối sang bên một chút, Cảnh Đường Vân lại không vừa ý: "Qua nhiều quá rồi phu quân."

Thừa Tuyển Doãn bất đắc dĩ lại lùi về một chút, Cảnh Đường Vân vẫn chẳng hài lòng.

Thừa Tam Tự thở dài với Hách thị: "Nương, chắc treo câu đối này cũng phải gần nửa canh giờ rồi nhỉ?"

Trước giờ cậu ta đâu biết Đường ca nhi lại khó chiều đến thế.

Ngưu thẩm không nói gì, chỉ nhìn Đường ca nhi với ánh mắt đầy suy nghĩ.

Tiểu Thao thiết ngồi bên cạnh cười toe toét, hoàn toàn không che giấu chút nào sự sung sướng khi thấy người khác gặp khó. Thêm một khắc trôi qua, Cảnh Đường Vân bĩu môi, miễn cưỡng nói: "Được rồi, vậy cũng được."

Thừa Tuyển Doãn thở phào nhẹ nhõm, cánh tay hắn suýt nữa tê rần vì giữ câu đối quá lâu. Hắn đi đến bên Cảnh Đường Vân, thấp giọng hỏi: "Vậy mình đi mua đồ Tết chứ?"

Số lượng đơn đặt hàng cho nước xốt càng ngày càng tăng, mấy ngày nay hắn bận đến tối tăm mặt mũi, mãi đến khi thấy người trong thôn treo câu đối mới sực nhớ ra là Tết sắp đến.

Cảnh Đường Vân cũng không hiểu sao lại quên, mãi đến khi được hắn nhắc cậu mới ngỡ ngàng nhận ra. Giờ thì ngày mai đã là ba mươi Tết rồi, mà nhà họ chẳng mua sắm gì, cũng chưa chuẩn bị gì cả.

Cảnh Đường Vân gật đầu, lại quay đầu nhìn câu đối, trong mắt vẫn lộ vẻ không cam lòng. Thừa Tuyển Doãn vội chắn tầm mắt cậu, dịu giọng dỗ dành rồi đỡ cậu lên xe bò.

Xe bò chậm rãi lăn bánh đi khỏi làng, ngay ở đầu thôn, một chiếc xe lừa đang đi ngược chiều chạy tới. Thừa Tuyển Doãn nhìn kỹ một lúc mới nhận ra là Mạc Nhị và Hùng Đậu.

Hắn dừng xe lại hỏi: "Sao giờ này đã về rồi?"

Mạc Nhị và Hùng Đậu vốn định cố gắng bán thêm một ngày kiếm thêm ít bạc, thường thì đến chạng vạng mới về, thế mà giờ còn chưa đến giữa trưa đã quay về.

Mạc Nhị cúi đầu, ánh mắt ảm đạm: "Nương ta lật đổ sạp hàng rồi."

Hùng Đậu mắt đỏ hoe: "Không bán được nữa, nên đành về thôi."

Sắc mặt Thừa Tuyển Doãn trầm xuống, không nói thêm gì, hai chiếc xe lặng lẽ đi lướt qua nhau. Đi được một đoạn, hắn chợt nghe thấy trong tiếng gió có tiếng thút thít rất nhỏ, quay đầu lại thì thấy Cảnh Đường Vân đang cúi gằm mặt, lặng lẽ rơi nước mắt.

Dường như không muốn để hắn phát hiện, cậu cắn chặt môi đến mức môi đỏ bầm vì sung huyết, Thừa Tuyển Doãn thấy mà lòng như thắt lại. Hắn vội dừng xe, kéo Cảnh Đường Vân vào lòng, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Mình thấy không khỏe ở đâu à?"

"Em đau lòng vì tỷ tỷ." Cảnh Đường Vân uất ức cực độ, nước mắt không kiềm được tuôn rơi, "Tỷ ấy khổ quá."

Thừa Tuyển Doãn thấy cơ thể mình đang căng cứng chợt thả lỏng, dịu giọng trấn an: "Đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách giúp họ."

Chỉ là... Tết nhất đến nơi rồi, hắn cũng không muốn vì nhà họ Mạc mà làm ảnh hưởng tâm trạng.

"Vâng." Cảnh Đường Vân dùng áo hắn lau nước mắt, rồi đẩy hắn ra thúc giục: "Phu quân, huynh mau đánh xe đi, không lại trễ mất."

Thừa Tuyển Doãn: "......"

Sao cảm xúc của cậu thay đổi nhanh như vậy được?

Tiểu Thao Thiết ló đầu ra từ lòng Cảnh Đường Vân, giơ móng vuốt vỗ bốp bốp lên đùi Thừa Tuyển Doãn, còn chỉ vào con bò ra lệnh: [Mau đánh xe, lề mề gì đấy!]

Thừa Tuyển Doãn nhướng mày đầy nguy hiểm, tóm gọn Thao Thiết nhét vào lòng mình, giữ chặt không cho động đậy, mặc kệ nó chửi rủa đến không thể nghe nổi, vẫn mặt không đổi sắc đánh xe.

Đến huyện thành, Cảnh Đường Vân ôm Thao Thiết lại vào ngực, dịu dàng dặn dò: "Đừng có ló đầu ra nhé, bị nhìn thấy là sẽ bị bắt đấy."

Thao Thiết hiết rơi vào lòng Cảnh Đường Vân lập tức ngoan ngoãn hẳn, nghe vậy liền cọ cọ ngực cậu tỏ ý nghe lời, rồi chân tay múa loạn xạ tố cáo hành vi "bạo hành" vừa rồi của Thừa Tuyển Doãn.

Cảnh Đường Vân nhíu mày, nói với vẻ trách móc: "Phu quân, nó vẫn còn là trẻ con mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!