Hoàng hôn buông xuống, Mạc Nhị đến gõ cửa viện xưởng gia vị, đưa tới hai chiếc túi sưởi: "Đây là Thừa Nhị bảo tôi mang đến, hắn đã trả tiền rồi."
Cảnh Đường Vân nhận lấy túi sưởi, môi mím lại thành một đường thẳng. Phu quân nhất định đã lấy 27 lượng bạc vốn định dùng để xây xưởng đem đi mua túi sưởi cho cậu rồi.
Mạc Nhị cười nói: "Thừa Nhị thật lòng để tâm đến cậu đấy, nếu không phải hắn nhắc, tôi e là đã quên mua túi sưởi cho Tiểu Hùng rồi."
Y ngừng một lát, rồi kể tiếp: "Tôi và Tiểu Hùng định mai sẽ bắt đầu ra huyện mở quầy bán, thuê một chỗ ở phố sau, tiền thuê một tháng là một lượng."
Trước đây y bán lương bì ở bến tàu vào buổi sáng, đợi công nhân làm việc xong thì lại phải gánh gánh đi rao bán khắp phố, tuy kiếm được bạc nhưng thật sự rất vất vả. Giờ thì thuê được một chỗ ở khu phố sau nhộn nhịp nhất huyện, khỏi phải chạy ngược xuôi, cũng không sợ khách muốn ăn lương bì lại không biết tìm ở đâu.
Cảnh Đường Vân cong khóe mắt, mỉm cười thật tươi: "Là chuyện tốt mà."
Mạc Nhị gãi đầu, cười hiền lành: "Tất cả đều nhờ có hai người cả."
Cảnh Đường Vân ngượng ngùng cười theo, rồi hỏi: "Mạc thị dạo gần đây có tới gây phiền phức cho huynh không?"
Sắc mặt Mạc Nhị hơi cứng lại: "Bà ta tới đòi tôi tiền, nói là muốn thuê nhà ở huyện mà ở, tôi không đưa."
Cảnh Đường Vân thầm thở phào nhẹ nhõm. May mà Mạc Nhị là người hiểu chuyện, nếu không thì tỷ tỷ cậu chắc khổ thêm một phen nữa.
Sau khi Mạc Nhị rời đi, Cảnh Đường Vân đang định đóng cửa thì bỗng một bàn tay chen vào giữ chặt lấy cánh cửa: "Chờ đã!"
Cậu đành phải mở cửa ra, vừa nhìn thấy người ngoài cửa là Mộc Trắc, sắc mặt liền trầm xuống: "Ngươi tới đây làm gì?"
Mộc Trắc nói: "Ta tới mua gia vị."
Tuy hắn ta dựa vào lương bì kiếm được không ít bạc, nhưng nhìn thấy Mạc Nhị càng ngày bán càng đắt hàng, trong khi hàng của hắn ta bán lần nào cũng không hết, trong lòng khó chịu như bị cây gậy khuấy đảo.
"Không bán." Cảnh Đường Vân dứt khoát, nói xong liền định đóng cửa.
Mộc Trắc lại lần nữa đưa tay chặn cửa, "Nếu ngươi không bán, ta sẽ nói bí mật của ngươi cho tất cả mọi người biết!"
Hắn ta đặc biệt nhấn mạnh, "Bao gồm cả Thừa Nhị!"
Hắn ta nhận ra thứ nước cỏ có thể làm đen da kia. Khi Cảnh Đường Vân bỗng nhiên trở nên đen đúa, hắn ta liền biết là cậu đã bôi loại nước cỏ đó lên người.
Tuy không rõ tại sao Cảnh Đường Vân lại làm vậy, nhưng chắc chắn là trong lòng có mưu đồ, nên mới cố tình giả xấu.
Tim Cảnh Đường Vân giật thót, phía sau bỗng truyền đến hơi ấm quen thuộc. Giọng nói không giận không vui của Thừa Tuyển Doãn rơi vào tai cậu: "Bí mật gì?"
Sắc mặt Mộc Trắc hơi thay đổi.
Ban đầu hắn ta chỉ định dùng chuyện đó để uy h**p Cảnh Đường Vân, nhưng giờ Thừa Tuyển Doãn đã nghe thấy, vậy thì chi bằng...
"Nếu ngươi hứa từ nay sẽ bán gia vị cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Thừa Tuyển Doãn nhìn hắn, giọng lạnh hơn mấy phần: "Ai hỏi ngươi?"
Hắn cụp mắt, dịu dàng nói với người trong lòng: "Đường ca nhi, nói cho tôi biết."
Cảnh Đường Vân cúi đầu nhìn mũi giày, hàng mi khẽ run, khẽ lẩm bẩm, "Đóng cửa lại đi." Chuyện thế này, cậu không muốn nói trước mặt người ngoài.
"Được." Thừa Tuyển Doãn không chút do dự đóng sầm cửa lại, để mặc Mộc Trắc bị nhốt bên ngoài mặt mày tối sầm.
Hắn ta đến đây rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là để giúp hai vợ chồng người ta gia tăng tình cảm à!
Trong phòng, Cảnh Đường Vân rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn. Nhưng Thừa Tuyển Doãn lại không ôm lấy cậu như mọi khi, chỉ im lặng nhìn cậu, chờ một lời giải thích.
Cậu có chút sợ, ngẩng đầu nhìn phu quân, trong mắt bắt đầu ngân ngấn nước, "Phu quân giận em sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!