Chương 4: Kiếm chuyện

Trên đường về, họ ngồi nhờ xe của Lư Lão Nhị trong thôn. Lư Lão Nhị chuyên đánh xe lừa chở người giữa thôn và huyện, nhưng không phải ngày nào cũng đi. Hôm nay họ may mắn gặp được.

Thừa Tuyển Doãn trả hai văn tiền rồi dắt Đường ca nhi lên xe.

Trên xe lúc này đã có người ngồi, một ca nhi có gương mặt xinh đẹp hừ mạnh một tiếng về phía Cảnh Đường Vân, Thừa Tuyển Doãn hơi nhíu mày.

Hắn nhận ra đó là Vân ca nhi, con nhà thợ mộc trong làng, ngồi cạnh là nương của cậu ta, Mục thị.

Mục thị nhìn cái sọt cao đến nửa người đặt trước mặt Thừa Tuyển Doãn, liền nói: "Ui, mua gì mà nhiều thế này?"

Bà ta vừa nói vừa với tay định thọc vào trong sọt, ánh mắt Thừa Tuyển Doãn lập tức trở nên lạnh lẽo, nhưng có một bàn tay còn nhanh hơn cả hắn.

Cảnh Đường Vân kéo nhẹ một góc sọt, nhỏ giọng đáp: "Chỉ là chút đậu thôi."

Ăn nhiều đậu dễ đầy bụng, người ta thường dùng đậu trộn với cám để cho heo ăn, chỉ những nhà cực kỳ nghèo mới ăn đậu thay cơm.

Mục thị lập tức mất hứng: "Cũng đúng, nhà các người thì mua nổi đồ gì tốt."

Cảnh Đường Vân liền đậy cái sọt lại, rồi lén lút ngẩng đầu nhìn hắn. Ánh mắt sáng rực như chú cún con mong được khen ngợi, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra xoa đầu một cái.

Hắn không kìm được, len lén nắm lấy tay cậu rồi bóp nhẹ một cái.

Lúc về đến thôn thì mặt trời đang chói chang. Cảnh Đường Vân mặc khá nhiều, mồ hôi đổ đầy người. Thừa Tuyển Doãn sợ cậu vừa nóng vừa gặp gió lạnh dễ bị cảm nên nhất quyết bắt cậu đợi về đến nhà mới được c** đ*.

Sau khi cởi áo bông, cậu định phụ hắn sắp xếp đồ mua về, nhưng hắn đã nhanh tay lẹ chân làm xong hết cả rồi.

Cảnh Đường Vân đành bất lực đi châm nước cho thỏ, nhưng châm nước xong lại phát hiện không thấy thỏ đâu.

Cậu quýnh lên: "Phu quân, thỏ chạy mất rồi!"

Hắn đang nhóm lửa, nghe giọng cậu liền bật dậy đi ra sân nhìn quét một vòng, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Không phải chạy, là bị trộm rồi."

Vừa dứt lời, Ngưu thẩm nhà bên nghe động tĩnh liền bước ra, nhắc: "Thừa Nhị à, sáng nay nương ngươi có đến một chuyến, về rồi mà mùi thịt còn bay sang tận nhà ta đấy."

Ý là thỏ đã bị ăn rồi, đừng mất công đến đòi làm gì nữa.

"Con biết rồi ạ." Hắn chẳng hề bất ngờ, cảm ơn Ngưu thẩm một tiếng nhưng sắc mặt vẫn u ám.

Sắc mặt Cảnh Đường Vân cũng biến đổi, cậu vội vã chạy thẳng vào trong nhà. Thấy tiền giấu kỹ vẫn còn nguyên, cậu mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

May mà phu quân đã nhắc từ trước, không được giấu tiền dưới gối, nếu không thì đống tiền này cũng không giữ nổi.

Cậu quay lại, thấy Thừa Tuyển Doãn vẫn đang mặt nặng như chì, dường như đang nghĩ ngợi điều gì. Cậu bước tới kéo kéo tay áo hắn, nhẹ giọng nói: "Thôi bỏ đi mình."

Phu quân hiếu thảo, cậu không muốn hắn bị kẹt ở giữa hai bên.

"Không bỏ được." Hắn dứt khoát, lửa cũng không nhóm nữa, thu hết đồ đạc vào nhà, mang theo bình nước rồi kéo cậu lên núi.

Đúng lúc đó, ca nhi họ Hách

- phu lang của lý chính, đi ngang qua, thấy họ liền hỏi: "Đi đâu thế này?"

Thừa Tuyển Doãn bày ra vẻ mặt u sầu đáp: "Để người chê cười rồi, trong nhà chẳng còn gì ăn, tôi định lên núi đào ít rau dại."

"Giờ này còn đâu rau dại nữa, người ta đào hết từ đời nào rồi." Hách thị biết rõ tình hình nhà họ Thừa, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn cũng lộ rõ vẻ thương hại.

Dù trong làng có đồn hắn lười biếng lại hay đánh người, nhưng ruộng nhà Hách thị sát cạnh nhà họ Thừa, mỗi lần cả nhà họ đi ruộng, ruộng nhà họ Thừa to thế mà chỉ thấy một mình hắn làm.

"Không sao." Thừa Tuyển Doãn chán nản đáp: "Nếu không tìm được rau, đành phải đến tìm nương tôi vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!