*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Thừa Tuyển Doãn đi ra, Thừa Đại Tài đã lạnh đến mặt mày trắng bệch. Thấy Thừa Tuyển Doãn, gã tức tối quát lớn: "Sao giờ mới ra!"
Thừa Tuyển Doãn mặt không đổi sắc mà nói: "Tôi đang bận làm tương, nhất thời không rảnh tay, mong đại ca thông cảm."
Thừa Đại Tài không thể tiếp tục làm khó với lý do đó, trời lạnh thế này gã cũng chẳng muốn vòng vo, liền nói thẳng: "Vì ngươi mà nhà ta giờ không có tiền cho ta đi học nữa. Ta thấy việc làm ăn của ngươi không tệ, chắc là kiếm được không ít bạc nhỉ?"
Ánh mắt Thừa Tuyển Doãn trở nên lạnh lẽo: "Không nhiều, chỉ khoảng năm mươi lượng."
Thấy mắt Thừa Đại Tài sáng lên, Thừa Tuyển Doãn tiếp lời: "Mua mười mẫu đất hoang vừa hết luôn rồi."
Thừa Đại Tài không tin: "Nếu ngươi không có tiền, sao còn dám tuyển thêm người?"
"Tiền công một tháng của người làm chỉ có ba trăm văn."
- Thừa Tuyển Doãn dừng lại, hỏi - "Đại ca đến đây làm gì?"
"Ngươi bỏ tiền cho ta đi học đi, chờ ta thi đỗ, tuyệt đối sẽ không thiếu phần ngươi."
- Thừa Đại Tài ép sát lại, giọng trầm xuống - "Nếu không bỏ tiền, đợi ta thi đỗ rồi, người đầu tiên ta xử lý chính là ngươi!"
Thừa Tuyển Doãn cười lạnh: "Cút."
Thừa Đại Tài giận dữ quát: "Thừa Tuyển Doãn, ngươi thật sự không còn tình nghĩa huynh đệ sao?"
Thừa Tuyển Doãn nhướng mày, lạnh giọng hỏi lại: "Không có thì sao?"
Dứt lời, hắn xoay người đi vào trong, rầm một tiếng đóng sầm cửa lại.
Thừa Đại Tài tức đến mức đạp mạnh một phát vào cửa, cửa thì chẳng hề gì, nhưng chân gã thì đau đến mức k** r*n.
Tại nhà Thừa Uông.
Lương thị đi đi lại lại trước cửa, thỉnh thoảng còn rướn cổ nhìn về phía xa.
Thấy Thừa Đại Tài lết về, bà liền chạy ra đón, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì Thừa Đại Tài đã bắt đầu bô bô kể lại chuyện vừa xảy ra, còn tô vẽ thêm mắm dặm muối.
Lương thị tức đến toàn thân run rẩy, xắn tay áo định lao qua tính sổ với Thừa Tuyển Doãn.
Nhưng Thừa Đại Tài ngăn lại: "Nương, mẹ đi tìm hắn cũng vô ích."
Gã nhìn về hướng sân làm tương xốt, ánh mắt đầy âm lãnh: "Nương đi tìm lý chính, bắt ông ta giao vị trí mà Nam thị bỏ lại cho người."
Chỉ cần bà được vào sân làm tương, chẳng lẽ Thừa Nhị còn có thể ngăn bà không nhìn ra cách làm tương sao?
Danh tiếng của loại tương ấy gã cũng đã nghe nói ở huyện thành. Nếu Thừa Nhị đã không đưa tiền, thì đừng trách gã lấy công thức làm tương đi đổi lấy bạc.
"Được!" Lương thị gật đầu mạnh "Nương đi ngay bây giờ."
Nếu không lấy được tiền, thì ít nhất cũng phải giành lấy công việc.
Bà ta vội vàng chạy đến nhà lý chính, còn chưa bước vào cửa đã bắt đầu khóc lóc thảm thiết, tố cáo Thừa Nhị bất hiếu, mua đất mua trâu mà để mẹ ruột phải ăn cơm thừa canh cặn.
Lý chính vừa thấy bà ta đã nhức đầu, còn chưa kịp hỏi bà đến làm gì thì bà ta đã nói luôn: "Tôi muốn vào sân viện làm việc cho Thừa Nhị, hắn không cho tôi tiền, tôi phải tự kiếm!"
Lý chính im lặng.
Lương thị lập tức nóng nảy: "Sao? Chẳng lẽ tôi là mẹ ruột của nó mà đến cả công việc này cũng không được nhận?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!