Chương 37: Thừa Đại Tài tiêu hết tiền

Tin tức trong thôn lan nhanh như gió, chỉ trong chốc lát, mọi người đều đã biết những chuyện Nam thị làm ra. Cả làng đều phỉ nhổ Nam thị, nhưng trong lòng nhiều người lại đang thầm tính toán chỗ trống mà nàng để lại.

Nam thị đi rồi, Thừa Nhị có tuyển thêm người không? Nhà mình có thể cho ca nhi hay phụ nhân đến làm không?

Nhà Thừa Uông cũng đang bàn bạc chuyện này, Lương thị nói: "Ta là mẹ hắn, lần này chắc đến lượt ta rồi chứ?"

Thừa Uông hừ lạnh một tiếng, "Tất nhiên là phải là bà!"

Lão ta nhíu mày: "Đại Tài vẫn chưa về à?"

Thừa Đại Tài đã ba ngày chưa trở về thôn rồi. Lương thị giải thích: "Nó bảo đọc sách rất hao tổn tinh thần, không nhất thiết phải ngày nào cũng về."

Trong lòng bà cũng nhớ con, nên đứng dậy nói: "Tôi ra đầu làng xem thử."

Chưa ra đến cửa thì Thừa Đại Tài đã lảo đảo đi vào, Lương thị vội ra đón, nhưng vừa đến gần đã ngửi thấy mùi phấn son nồng nặc.

Trong lòng bà ta chùng xuống, hỏi: "Con đi đâu về thế?"

Thừa Đại Tài mất kiên nhẫn: "Con không đã nói rồi sao? Hỏi gì mà hỏi mãi?"

Lương thị thương con, không dám hỏi kỹ, chỉ rụt rè nói: "Nương ngửi thấy mùi phấn son trên người con…"

Ánh mắt Thừa Đại Tài lóe lên, lớn tiếng quát: "Hôm nay con đi với Tầm huynh, nhà huynh ấy có vài thiếp thất, chắc là mùi từ họ truyền sang con!"

Từ sau chuyện gã vu hại Thừa Tuyển Doãn bị vạch trần, gã không còn dám ngẩng đầu ở trong thôn, lòng vừa ức chế vừa tức giận, lại bị lý chính âm thầm răn đe, không dám đến tìm Thừa Tuyển Doãn tính sổ, đành lấy cớ đi học để lánh sang huyện.

Trên huyện nhiều nơi tiêu tiền, mà chốn hoa lệ thì càng khiến người ta mê muội. Gã vừa bước chân vào kỹ viện đã bị cuốn hút, tiền mà Lương thị đưa cho để học hành đều tiêu sạch ở đó, đến khi cạn túi mới nhớ ra phải quay về.

"Nương, cho con thêm mười lượng bạc nữa."

Lương thị kinh hãi: "Không phải mấy ngày trước nương vừa đưa mười lượng rồi sao?"

Thừa Đại Tài hạ giọng lạnh lùng: "Học sách không cần tiền chắc? Một nghiên mực cũng năm lượng, nương tưởng chút tiền đó là đủ chắc?"

Ở thanh lâu, nhìn những người khác rượu chè vung tay, gã sao mà không hâm mộ cho được. Mỗi lần say, gã lại nghĩ: tại sao lại sinh ra trong cái nhà này?

Chính vì nhà này, tài năng của gã không có chỗ dụng võ, hoài bão thành chuyện hão huyền, đến một đêm vui vẻ cũng phải xem giá cả có kham nổi hay không.

Giọng Lương thị yếu ớt: "Nhưng, nhưng nhà ta đâu còn tiền nữa…"

Thấy Thừa Đại Tài bắt đầu cau mặt, bà vội nói: "Nhưng con đừng lo, mai nương sẽ đi xin Thừa Nhị cho làm việc, nương sẽ xin hắn ứng trước tiền công."

"Thừa Nhị?" Thừa Đại Tài thoáng suy nghĩ, hỏi: "Nương, giờ Thừa Nhị giàu lắm sao?"

Lương thị nghiến răng: "Giàu! Hắn có tiền mà không mang về báo hiếu cho chúng ta, lại còn đi mua miếng đất chẳng có tí giá trị gì, cái thứ vong ân phụ nghĩa!"

Thừa Đại Tài nheo mắt lại: "Nương là bậc trưởng bối, sao có thể đi làm thuê cho hắn được?"

Gã ngừng lại, giọng lạnh tanh: "Để con đi."

Là ca ca, gã không có tiền học hành, Thừa Nhị sao có thể bỏ mặc?

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Hách thị và những người khác đã lục tục kéo đến, không nói một lời đã cắm đầu vào làm. Thiếu mất một người, đương nhiên họ phải làm nhanh hơn để bù lại phần việc.

Cảnh Đường Vân nghe tiếng động, ngáp dài một cái bước ra, thấy mọi người đang bận rộn cũng bắt đầu cảm thấy tay chân ngứa ngáy.

Cậu hé mắt nhìn vào nhà bếp, thấy Thừa Tuyển Doãn đang quay lưng lại nấu nướng, liền len lén như kẻ trộm rón rén đến chỗ trước đây Nam thị ngồi, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Trời vào đông, tiết trời lạnh buốt, Cảnh Đường Vân nhúng tay vào chậu nước lạnh để rửa đậu, bị đông lạnh đến mức cả người run bắn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!