Trời vừa hửng sáng, Ngưu Tử đã đến gõ cửa. Thừa Tuyển Doãn ra mở cửa, nhìn thấy Ngưu Tử bên ngoài liền nhẹ chân bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, "Chuyện gì vậy?"
Ngưu Tử mặt đỏ bừng, như thể đã lấy hết can đảm mới hỏi: "Cái ống tre dẫn nước kia… tôi có thể dẫn một nhánh về nhà dùng không?"
"Đương nhiên là được." Cách lấy nước bằng ống tre tuy tinh tế, nhưng Thừa Tuyển Doãn không có ý định giữ riêng.
Ngưu Tử sửng sốt, không ngờ hắn trả lời dễ dàng như vậy, trong lòng cảm thấy mình dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, liền xấu hổ đỏ mặt.
Thừa Tuyển Doãn nhìn ra sự lúng túng của hắn, nhanh chóng chuyển chủ đề hỏi: "Nhà cậu sửa đến đâu rồi?"
Ngưu Tử vội đáp: "Ngày mai là xong."
Thừa Tuyển Doãn trầm mặc chốc lát, "Sửa xong rồi, trong nhà có chuyện gì quan trọng không?"
Ngưu Tử lắc đầu, như đoán ra điều gì đó, hỏi: "Nếu huynh có việc gì thì cứ nói, tôi nhất định dốc hết sức!"
"Tôi định mua một mảnh đất, cần cậu xây tường rào. Chỉ cần tường rào, nhưng tường này, phải dùng gạch, hơn nữa phải cao và chắc chắn."
"Gạch á?" Ngưu Tử trợn tròn mắt, "Vậy thì tốn bạc lắm đó."
Gạch là thứ mà chỉ những nhà giàu mới dùng, dân trong thôn ai lại xây nhà bằng gạch.
Thừa Tuyển Doãn ánh mắt kiên định, "Nhất định phải dùng gạch."
Ngưu Tử nuốt nước bọt, hỏi: "Xây ở đâu?"
Thừa Tuyển Doãn đáp: "Trên mảnh đất hoang ngoài thôn."
Ngưu Tử kinh ngạc, giọng cao hẳn lên, "Không được đâu!"
Mảnh đất đó trước không gần núi, sau không có đường, nhìn quanh chỉ thấy trống huơ trống hoác, lại còn là đất chưa khai hoang, có cho không chắc cũng chẳng ai thèm lấy.
Thừa Tuyển Doãn nhẹ giọng trấn an: "Tôi có chỗ dùng."
Ngưu Tử giọng run run, hỏi: "Huynh… mua rồi à?"
Thừa Tuyển Doãn nhìn về phía nha sai đang bước tới không xa, "Sắp mua."
Hôm qua, hắn đã nhờ tiểu nhị tới lấy hàng tiện thể nhắn tin cho Hách Đa Dư. Hôm nay, Hách Đa Dư quả thật đến rất nhanh.
Hách Đa Dư mặt lạnh tanh, vừa đến trước mặt Thừa Tuyển Doãn liền vội vàng hỏi: "Cậu thật sự muốn miếng đất đó?"
Người trong huyện nha nghe tin có kẻ muốn mua mảnh đất hoang kia, liền vội vàng chạy đến, sợ người mua đổi ý.
"Phải." Thừa Tuyển Doãn liếc nhìn nha sai phía sau Hách Đa Dư, nói: "Dưới tên tôi chỉ có một mẫu ruộng cằn, mà miếng đất kia thì vừa rẻ vừa rộng."
Ngưu Tử nghe vậy liền nhớ đến mấy ngày trước trong thôn có lời đồn rằng Thừa Tuyển Doãn có tiền nhưng không đất, không có gốc gác.
Hắn kéo tay áo Thừa Tuyển Doãn, nói: "Huynh đệ… ngươi có muốn cân nhắc lại không? Đừng hành động bốc đồng."
Đôi khi đất nhiều cũng không đồng nghĩa với có gốc rễ nhà cửa gì cả. Không đáng để vì sĩ diện mà tiêu tán nhiều bạc đến vậy.
Hách Đa Dư cũng nháy mắt ra hiệu với Thừa Tuyển Doãn, nhưng hắn lại kiên định nói: "Không cần cân nhắc."
Hắn nói với Ngưu Tử: "Mua đất xong rồi thì làm phiền cậu thông báo với dân trong làng một câu, từ nay về sau, tôi đây không còn là kẻ không có gốc rễ nữa."
Ngưu Tử trưng ra một bộ mặt rầu rĩ, thấy Thừa Tuyển Doãn đã quyết ý, cũng đành phải gật đầu nhận lời.
Một mẫu đất hoang giá năm lượng bạc, Thừa Tuyển Doãn một hơi mua liền mười mẫu. Sau khi đo đất xong, sắc mặt Hách Đa Dư đen kịt, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn đầy tiếc hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!