Chương 34: Luyện dầu thực vật

Đường ca nhi lắc đầu, hỏi chân thành: "Tôi chỉ có thể đưa mười hũ, mỗi hũ một lượng bạc, ông có mua không?"

"Một lượng?!" Tần Dư không kìm được hét to.

Giá tăng gấp mười lần! Mà còn chỉ có mười hũ! Vậy ông ta làm sao về giao cho chủ nhân được đây?

Đường ca nhi sợ hãi lùi về sau một bước: "Không mua sao?"

"Mua!" Tầm Du nghiến răng nói: "Tôi mua!"

Không mua thì ngay cả mười hũ cũng chẳng có!

Đường ca nhi đưa tay ra: "Tổng cộng mười lượng bạc."

Tầm Du nuốt nước mắt, rút bạc ra đưa.

Đường ca nhi vào nhà lấy mười hũ xốt ra, Tầm Du thậm chí không dám hỏi trong mười hũ đó là loại xốt gì, chỉ biết cắn răng nhận lấy, cười gượng rời đi.

Vừa hay lúc đó Mạc Nhị đi tới, hai người sượt vai qua nhau. Tầm Du quay đầu lại nhìn thấy Mạc Nhị đến trước mặt Đường ca nhi, liền nhíu mày. Sao ông ta lại thấy người này quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi?

Đường ca nhi thấy Mạc Nhị, thắc mắc hỏi: "Sao thế, tỷ phu?"

Mạc Nhị nhìn quanh không thấy ai, ngượng ngùng hỏi: "Dầu sắp hết rồi, chỗ cậu còn không?"

Chuyện Thừa Tuyển Doãn biết làm dầu, Đường ca nhi không hề giấu hắn và Hùng Đậu, cả hai đều ngầm giữ bí mật.

Đường ca nhi trầm ngâm giây lát, hỏi: "Tỷ phu, dầu nhà huynh dùng được mấy hôm nữa?"

Mạc Nhị đáp: "Nhiều lắm là hai ngày."

"Vậy qua giờ Dậu ngày kia tới lấy, được không?"

Chuyện dầu thực vật phải giữ bí mật, mấy hôm nay mấy người Đàm ca nhi bọn họ ở trong sân, phu quân cậu khó mà làm dầu.

Trước khi ra ngoài cậu cũng xem qua, dầu thực vật còn lại không nhiều, liền tính hôm kia để bọn Đàm ca nhi nghỉ ngơi, trống sân cho phu quân tập trung làm dầu.

Mạc Nhị gật đầu, do dự hỏi tiếp: "Vừa rồi người đó là chưởng quầy của nhà hàng Hảo Ngộ Kiến không?"

"Ừ." Đường ca nhi chỉ đáp: "Nếu không có gì bất ngờ, nương huynh chắc sẽ không đến đòi công thức làm lương bì nữa đâu."

Mắt Mạc Nhị đỏ hoe, một lúc lâu mới nghẹn ngào nói: "Cảm ơn."

Tiễn Mạc Nhị đi rồi, Đường ca nhi mới quay về viện, bê cháo đến trước phòng củi, gõ cửa rồi vào. Lúc đó Trần Nhiễu Bình đang dựa vào đống củi đọc sách, thấy cậu liền đặt sách xuống.

Đường ca nhi đặt bát cháo trước mặt y, liếc mắt nhìn cuốn sách, hỏi: "Vết thương của huynh thế nào rồi?"

Thương tích trên người Trần Nhiễu Bình không chỉ có vết dao trên mặt, còn có nhiều chỗ bị đánh đập bầm tím. Theo lời y, vết dao trên mặt là do chính chủ nhân y rạch, mục đích là khiến y không thể tiếp tục theo đuổi khoa cử.

Ở nước Dư, có quy định rõ: người mang dị tật, thương tích rõ ràng sẽ không được tham gia khoa cử.

"Đỡ hơn nhiều rồi." Trần Nhiễu Bình nhận thấy ánh mắt của Đường ca nhi, liền hỏi: "Cậu muốn học chữ không?"

Đường ca nhi lắc đầu, hỏi chân thành: "Tôi chỉ không hiểu, huynh lúc chạy trốn sao không mang theo tiền, không mang đồ ăn, lại cứ nhất quyết phải đem theo cuốn sách này?"

Dù sách có quý đến đâu, người mà gục xuống thì sách cũng vô dụng.

Trần Nhiễu Bình xấu hổ nói: "Lúc chủ nhân đến, tôi đang đọc nó."

Y tiện tay nhét vào người, thế là cuốn sách theo y đến tận bây giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!