Chương 33: Tầm Du đến xin lỗi

Ngưu thẩm mặt mày khó coi nói: "Đúng đó, nhiều phụ nữ với ca nhi trong sân thế mà họ chẳng kiêng dè gì cả, may mà Thừa Nhị luôn có mặt, nếu không thật sự khó mà giải thích."

Cảnh Mỹ Hạnh không cam lòng: "Nam thị, thật vậy sao?"

Mọi người đồng loạt quay sang nhìn Nam thị, chị ta như thể sợ hãi rút vào một góc, nói nhỏ: "Là thật, Thừa Nhị luôn ở đây, làm sao có ai dám ức h**p Đường ca nhi?"

Cảnh Mỹ Hạnh đột nhiên bật cười: "Tôi từ đầu đến cuối còn chưa từng nói là có ai ức h**p Đường ca nhi!"

Cô ta quét mắt nhìn Hách thị và những người khác: "Chẳng lẽ các người bày trò lừa gạt hết cả đám chúng tôi?"

Hách thị nghiêm giọng: "Chuyện không có thì chúng tôi lừa cô làm gì?"

Đàm ca nhi tức đến trừng mắt: "Cảnh Mỹ Hạnh, Đường ca nhi là ca ca của cô mà, sao cô lại có thể vu oan cho ca mình như thế!"

"Cảnh nha đầu," Ngưu thẩm nghiêm mặt, "chuyện không có chứng cứ, đừng tưởng chỉ dùng cái miệng mà nói là thành thật. Cô nương chưa gả ra ngoài, nói năng phải biết giữ ý giữ tứ."

Cảnh Mỹ Hạnh nghẹn lời, hận không thể nói toạc mọi chuyện để buộc tội Đường ca nhi bị nam tử lạ ức h**p cho cậu ta mất hết thanh danh, nhưng cô ta không thể không màng đến danh tiếng của mình.

Thấy ánh mắt nghi ngờ của người xung quanh, cô ta đành gượng cười: "Mọi người hiểu lầm rồi, tôi với Đường ca nhi lớn lên bên nhau, tôi chỉ lo cho huynh ấy, sợ huynh ấy bị người xấu bắt nạt nên mới nôn nóng nói sai."

Người trong thôn phần lớn chất phác, nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, Vương Thảo Hán còn cười đùa: "Cảnh nha đầu hồi nhỏ cứ thích bám theo Đường ca nhi chơi."

Đường ca nhi: "..." Rõ ràng là Cảnh Mỹ Hạnh giám sát cậu, không cho cậu lười biếng thì có.

Cảnh Mỹ Hạnh cố nặn ra một nụ cười, gương mặt gượng gạo.

Thừa Tuyển Doãn cười nói: "Chuyện hôm nay đều do ta trẻ người non dạ, không biết chừng mực, khiến Đường ca nhi chịu điều tiếng, lỗi là ở ta. Lát nữa ta sẽ lên núi tìm ít cành gai, để tạ tội với Đường ca nhi."

Mọi người nghe xong liền phá lên cười. Nếu thật sự có người ngoài bắt nạt được cậu, thì Thừa Tuyển Doãn sao có thể bình tĩnh như vậy?

Xem ra đúng là bọn họ đã nghĩ quá rồi.

"Ha ha ha! Ta thấy cậu đáng đó!" Ngưu đại bá dạo gần đây nhờ có Thừa Tuyển Doãn mà rất có tiếng trong làng, tinh thần cũng phấn chấn hẳn, lúc này cười to nhất.

"Thôi được rồi." Lý chính khoát tay bảo: "Nếu không có chuyện gì, mọi người giải tán đi."

"Khoan đã!" Đường ca nhi quay người đi vào nhà, lấy ra ít hồng quả tử còn sót lại chia cho mọi người, "Quả dại hái trên núi thôi, không đáng giá gì."

Cậu chân thành nói: "Dù hôm nay chỉ là hiểu lầm, nhưng tấm lòng của mọi người, tôi và phu quân đều thật sự cảm nhận được."

Mọi người bị lời cậu nói làm cho áy náy, nhưng trong lòng lại thấy rất ấm áp, khi ra về còn bàn nhau rằng Đường ca nhi là người biết ơn, sống có tình có nghĩa.

Sau khi Thừa Tuyển Doãn tiễn hết người đi, vừa đóng cổng viện lại thì sắc mặt liền trầm xuống. Hắn nắm lấy tay Đường ca nhi, nhìn lên nhìn xuống một lượt, hỏi: "Có bị thương ở đâu không?"

Đường ca nhi cố kéo khóe miệng, định nở nụ cười để phu quân yên lòng, nhưng chưa kịp cười đã đỏ hoe mắt vì tủi thân, dứt khoát tựa hẳn vào lòng Thừa Tuyển Doãn, mím chặt môi không nói. Cậu không bị thương, nhưng là thật sự bị dọa sợ. Chỉ là trong tình huống lúc ấy, nếu cậu lùi bước, thì đám người trong sân biết làm sao?

Tim Thừa Tuyển Doãn nhói lên từng cơn, hắn vỗ nhẹ lưng cậu trấn an, "Ngoan, là tôi sai, tôi đến trễ quá."

Đường ca nhi dụi dụi vào ngực hắn, sau khi ổn định cảm xúc liền nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Không phải lỗi của mình."

Cậu quay đầu nhìn về phía góc tường, nơi Nam thị đang đứng. Nam thị mặt trắng bệch, hoảng hốt nói: "Xin, xin lỗi, khi đó tôi sợ quá… tôi chỉ muốn cứu cậu, tôi…"

Đàm ca nhi nhịn không được mà gắt: "Cô mà gọi là cứu à? Suýt nữa đã hủy hoại thanh danh của Đường ca nhi rồi!"

Thanh danh đối với nữ tử và ca nhi, không khác gì một cái mạng thứ hai!

Dù Nam thị không cố ý, bọn họ cũng không thể tha thứ. Đường ca nhi mím chặt môi, Thừa Tuyển Doãn đặt tay lên vai cậu, quét mắt nhìn mọi người.

"Chuyện hôm nay cảm tạ mọi người ra tay giúp đỡ, Thừa Tuyển Doãn tôi vô cùng biết ơn, công hôm nay tính gấp đôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!