Chương 31: Bộ mặt thật của Nam thị

Thừa Tam Tự vẫn mang theo một bụng nghi vấn rời đi. 

Cảnh Đường Vân bước vào sân, cảm giác có người đang nhìn mình, bèn quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt của Nam thị. 

Nam thị không tránh né, chỉ hỏi: "Đường ca nhi, ngày nào cũng thấy em uống thuốc, thuốc đó là thuốc gì vậy?" 

Cảnh Đường Vân còn chưa kịp trả lời, Hách thị đã lên tiếng quát: "Liên quan gì tới cô?" 

Nam thị mím môi, cụp mắt xuống. 

Cảnh Đường Vân bưng chén thuốc lên, nhăn mũi một cái rồi dốc cạn, sau đó mới đáp: "Thuốc điều dưỡng thân thể." 

Hách thị bất đắc dĩ: "Đường ca nhi, con không cần phải trả lời cô ta đâu." 

"Không có gì phải giấu cả." Cảnh Đường Vân mỉm cười, liếc Nam thị một cái, nói: "Trước kia em không để tâm, là phu quân em xót em, dắt em đi khám rồi kê thuốc. Chỉ mấy thang thuốc này thôi mà cũng tiêu hết số tiền huynh ấy kiếm được trong mấy ngày qua." 

Đàm ca nhi ở bên cạnh thốt lên đầy ngưỡng mộ: "Thừa Nhị đối với cậu thật tốt!" 

Sáng sớm hôm sau, Hách Đa Dư tới tìm. "Tầm Du thật sự không biết chuyện này." 

Thừa Tuyển Doãn trầm mặc một lúc rồi nói: "Lại phải phiền Hách huynh giúp tôi thêm một việc." 

Hách Đa Dư sảng khoái đáp: "Khách sáo rồi, cậu cứ nói." 

Thừa Tuyển Doãn ghé sát tai hắn thì thầm: "Phiền Hách huynh truyền giúp một tin tới huyện thành, nói rằng—" 

Hắn dừng lại, đáy mắt lóe lên ánh sáng sắc bén: "Công tử của Tri phủ Cầm châu, Cầm Mạnh Liên, là bằng hữu thân thiết của tôi, đã đặt trước rất nhiều mẻ tương xốt nhà tôi. Về sau muốn mua tương e rằng sẽ càng khó hơn." 

Hách Đa Dư kinh ngạc xen lẫn vui mừng: "Hay lắm, cách này hay." 

Công thức làm lương bì ở huyện thành đã chẳng còn là bí mật, Hách Đa Dư không tin Tầm Du lại không có trong tay. Chỉ là nhà hàng Hảo Ngộ Kiến vẫn luôn không bán lương bì, chẳng qua là vì Ốc Dữ không muốn mua tương xốt, chỉ muốn tìm cơ hội chiếm được công thức tương mà thôi. Nếu tin này truyền ra, Ốc Dữ vì sợ đắc tội với Cầm Mạnh Liên, nhất định sẽ không dám dễ dàng ra tay với Thừa huynh đệ. 

Làm nghề ẩm thực thì điều tối kỵ nhất chính là bị so sánh. Khi các nhà hàng khác đều có tương để nâng tầm món ăn mà Hảo Ngộ Kiến vẫn giậm chân tại chỗ, Ốc Dữ nhất định sẽ nóng ruột, cuối cùng cũng chỉ có thể nhân nhượng mà mua tương trước để ứng phó. 

Chỉ cần Hảo Ngộ Kiến có tương, ắt sẽ bắt đầu bán lương bì, đến lúc đó, Mạc thị thấy Hảo Ngộ Kiến đã có công thức rồi, tự nhiên cũng sẽ từ bỏ ý định đến tìm hai vợ chồng Mạc Nhị để đòi công thức. 

Hách Đa Dư hành động rất nhanh, ngay trong chiều hôm đó, các thương nhân trong huyện đã rơi vào một trận hoảng loạn vì sợ mua không được tương. Những thương nhân đã đặt hàng liền dẫn người đến gia tăng số lượng, những ai chưa đặt thì vội vã chạy đến hỏi mua. 

Chỉ trong chốc lát, đầu thôn Thiên Trùng thôn xe ngựa nối đuôi nhau không dứt, lũ trẻ lanh lợi chủ động ra đón khách, gặp phải thương nhân rộng rãi thì dễ dàng kiếm được tiền tiêu cả năm nhà mình còn không bằng. Những phụ nhân đầu óc nhanh nhạy cũng tranh thủ gánh quang gánh ra đầu thôn bán sản vật rừng núi, kết quả bán được không ít. 

Thấy thế, người trong thôn học theo rầm rộ, một ngày mà thật sự kiếm được không ít tiền. Tối hôm đó, phần lớn nhà trong thôn đều tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ, thỉnh thoảng còn vang lên lời cảm tạ Thừa Nhị. 

Có người vui thì cũng có kẻ buồn. Khi các gia đình khác đang vui vẻ nhẹ nhàng kiếm tiền, thì nhà họ Cảnh lại chìm trong bóng tối u ám. 

Cảnh Mỹ Hạnh mặt đầy oán độc: "Nhịn? Cha còn muốn con nhịn tới bao giờ nữa đây!" 

Cô ta có gì thua kém Đường ca nhi chứ? Cớ gì Đường ca nhi sống phơi phới rạng rỡ, còn nhà bọn họ thì bị cả làng cô lập bài xích! 

"Đủ rồi!" Cảnh Nhị giận dữ quát, "Cha là cha của con! Ai cho con cái quyền nói chuyện với cha như vậy hả!" 

Cảnh Mỹ Hạnh tức tối cắn chặt môi dưới. 

Lâm thị nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, dịu giọng dỗ dành: "Không phải cha con không muốn đi tìm Đường ca nhi tính sổ, mà là người trong thôn đều là kẻ gió chiều nào theo chiều ấy. Bọn họ thấy được lợi ích từ Thừa Nhị, ai nấy đều không chịu giúp chúng ta. Không có ai giúp, cha con đi tìm lý chính cũng chẳng có tác dụng gì đâu." 

Bọn họ cũng không ngờ, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, địa vị của Thừa Nhị trong thôn lại có thể lên cao đến vậy. 

"Con hiểu rồi." Cảnh Mỹ Hạnh đột ngột đứng bật dậy, sải bước đi ra ngoài, trong mắt ngập tràn thù hận. 

Bọn họ không giúp cô, vậy thì cô tự ra tay! 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!