Cầm Mạnh Liên nhướng mày, "Huynh cần tôi làm gì?"
Thừa Tuyển Doãn rót cho y một chén trà, khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn lóe lên tia sắc bén, "Chỉ cần ngài cho phép tôi, với tư cách một người bằng hữu, có thể tồn tại nơi này."
Cầm Mạnh Liên là con trai của tri phủ Cầm Châu, nếu như bọn Ốc Dữ biết hắn có quan hệ thân thiết với Cầm Mạnh Liên, ắt sẽ không dễ động tới hắn.
Cầm Mạnh Liên bật cười, "Chuyện nhỏ thôi mà."
Đường ca nhi đặt ấm nước lên bàn, nghi hoặc hỏi: "Người giám sát chúng tôi ở quán ăn Đa Dư, là người của ngài sao?"
Ánh mắt Cầm Mạnh Liên thoáng qua một tia kinh ngạc, "Đúng vậy."
Người của y lại bị một ca nhi phát hiện dễ dàng đến vậy sao?
Y khẽ cười khổ: "Thương nhân huyện Sơn Hương ai nấy đều kín như bưng về nguồn gốc gia vị, bất đắc dĩ tôi mới phải dùng hạ sách này."
Đường ca nhi khẽ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Thừa Tuyển Doãn.
Cầm Mạnh Liên thấy Thừa Tuyển Doãn không hề tỏ vẻ không vui, trong lúc ngạc nhiên lại mỉm cười, "Thừa huynh và lệnh phu lang quả là người đặc biệt."
Y chưa từng thấy ca nhi nào có thể ngồi tiếp khách ngang hàng với chủ nhà.
Thừa Tuyển Doãn lộ rõ vẻ vui vẻ, "Quá khen."
Không hiểu sao, Cầm Mạnh Liên lại thấy chút kiêu ngạo lộ ra nơi đáy mắt hắn.
Khóe miệng y giật nhẹ, quay lại chuyện chính: "Dựa theo tình hình hiện tại, dù sang năm các người có tuyển thêm bao nhiêu người, e rằng cũng không đáp ứng đủ lượng hàng ta cần."
"Được mà." Đườngca nhi chớp đôi mắt tròn xoe, nhẹ giọng nói: "Cầm công tử có thể đặt trước số lượng mong muốn, đến lúc có hàng sẽ ưu tiên giao cho Cầm công tử trước."
Cậu khẽ mím môi cười, có hơi ngượng ngùng: "Tất nhiên, đặt hàng cần thanh toán trước."
Cầm Mạnh Liên: "......" Chiêu này đúng là không cần vốn mà vẫn sinh lời mà!
Thừa Tuyển Doãn nhìn Đường ca nhi, ánh mắt ngập đầy ý cười, "Cách này hay đấy."
Phu lang của hắn đúng là thông minh, biết hắn đang thiếu tiền liền nghĩ mọi cách giúp hắn kiếm thêm.
Cầm Mạnh Liên nhìn chén trà nóng trong tay, đột nhiên cảm thấy khó mà nuốt trôi.
Y đặt chén trà xuống, trầm giọng: "Các người phải đảm bảo rằng trước thời điểm đó, công thức không bị lộ ra ngoài."
Vật hiếm thì quý, nhưng nếu công thức bị lộ, số lượng gia vị tăng lên thì tự nhiên cũng sẽ mất giá.
"Yên tâm." Thừa Tuyển Doãn hỏi: "Ngài muốn đặt bao nhiêu?"
Cầm Mạnh Liên lấy ra một tấm ngân phiếu trị giá một trăm lượng, "Xài đến đâu tính đến đó."
"Hay lắm." Thừa Tuyển Doãn nhận lấy ngân phiếu, không chút do dự đưa cho Đường ca nhi giữ.
Cầm Mạnh Liên suýt sặc nước bọt, ánh mắt nhìn Thừa Tuyển Doãn trở nên vô cùng phức tạp. Lúc này, y thật lòng lo lắng cho địa vị trong nhà của Thừa huynh. Trước mặt người ngoài mà giao tiền cho phu lang giữ chẳng khác gì thừa nhận mình bất tài.
"Việc này kết thúc, tôi còn muốn bàn thêm một chuyện làm ăn khác với Cầm công tử." Vẻ mặt Thừa Tuyển Doãn trở nên nghiêm túc, "Tôi muốn thu mua một lượng lớn lương thực tại Cầm Châu, hy vọng Cầm công tử có thể hỗ trợ."
Ánh mắt Cầm Mạnh Liên nghi hoặc, hỏi: "Đường sá Cầm Châu xa xôi, huyện Sơn Hương lại không thiếu lương thực, vì sao Thừa huynh lại muốn làm chuyện vừa vất vả lại chẳng có lời này?"
Thừa Tuyển Doãn trầm ngâm một lúc lâu, "Nếu tôi nói, sang xuân năm sau, huyện Sơn Hương sẽ gặp thiên tai, ngài có tin không?"
Sắc mặt Cầm Mạnh Liên hơi đổi, "Có bằng chứng gì không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!